Tiêu đề: Quả Đắng: Anh Là Một Quả Đắng Mềm Mại Lại Thô Ráp
Ba tuổi trở về trước, Thẩm Hữu cần một nụ hôn in trên trán mới có thể ngủ ngon.
Cậu nghĩ, con người có một cái miệng không chỉ để ăn và nói, mà còn để hôn người khác, đường hoàng trao gửi tình yêu và cảm xúc.
Hoắc tiên sinh đoán không sai, đây là lần đầu tiên của cậu, không chỉ là lần đầu tiên trên giường.
Hôn cũng là lần đầu tiên.
Mi mắt Thẩm Hữu khẽ rũ, tùy tiện l**m láp khóe môi người nọ, đầu lưỡi làm ướt vết thương nửa lành nửa chưa, rồi lại chuyển đến bờ môi mỏng tái nhợt.
Hoàn toàn không theo quy tắc nào, như cún con l**m sữa.
Nhưng hơn cả là sự nhiệt tình và bất khuất, sau khi để lại vài vết răng quanh môi, cuối cùng cậu cũng cạy mở được đôi môi khép chặt của người đàn ông, rồi —
Một hơi dốc sức, chiếm lấy thành trì.
"... Ưm...!"
Ba tuổi trở về sau, Thẩm Hữu cho rằng một cái ôm thật chặt là cách tốt nhất để tâm trạng bình tĩnh lại.
Hoàn toàn mở rộng vòng tay, ôm chặt đến mức không còn một khe hở nào giữa hai cơ thể, không chút giữ lại trao gửi hơi ấm cho nhau, có lẽ còn có một bàn tay v**t v* mái tóc, bên tai là tiếng nói cười của đối phương.
Giống như con thú nhỏ sắp chết cóng trong băng tuyết, chỉ cần ôm đủ chặt, nước mắt và nỗi đau sẽ không thể thấm vào, có thể chịu đựng cho đến khi mùa xuân trở lại.
Cậu đã ôm rất nhiều người.
Cha mẹ, ông bà ngoại, bạn bè thuở nhỏ, người lớn hay giáo viên… mỗi người đều có mùi vị khác nhau, cảm giác khi ôm cũng khác nhau.
Đang xuất thần không để ý, Thẩm Hữu bị ấn vai, lần nữa bị đẩy ngã xuống giường.
Dường như ngay cả ánh trăng như nước cũng e thẹn che mặt, trong bóng tối mịt mùng, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp gần trong gang tấc, và từng mảng da thịt đang dán chặt vào cậu một cách vội vã, khát khao khi người phía trên cúi người xuống.
Cứ như một cái ôm méo mó, không thành hình.
Khiến người khác thấm đẫm hơi ấm của mình, trao đổi nhịp đập tim trầm trầm mà mãnh liệt, nhưng tiền đề lại không cần là tình yêu, thậm chí không cần là quen biết.
Thế gian này có lẽ không có mối quan hệ nào vừa thân mật lại vừa xa cách đến thế, nhưng lại khiến người ta có ảo giác trong khoảnh khắc, rằng họ thực sự thân mật không kẽ hở.
Mùi của Hoắc tiên sinh rất đặc biệt. Thẩm Hữu hơi rũ mắt, mơ màng nghĩ.
Pha lẫn hơi men say lòng người, cái lạnh se sắt của đêm thu, và mùi máu tươi nóng hổi, nếm một ngụm đắng đến tận chân răng, không một chút hậu vị ngọt ngào.
Rõ ràng chạm vào ấm áp, nhưng cảm giác lớn nhất lại là những vết sẹo thô ráp lồi lõm trên đó, sờ vào thì mềm mại, nhưng chợt như có một sự sắc bén có thể cắt đứt trái tim.
Thẩm Hữu đã nghĩ rất nhiều lần, cảm giác khi vầng trăng sáng nằm trong vòng tay sẽ thế nào.
Ấm áp, mềm mại, nóng bỏng nhưng êm ái… duy chỉ không bao gồm cảm giác hiện tại này.
Người đã lâu ngước nhìn bầu trời nghĩ rằng mặt trăng sáng ngời và tròn đầy, nhưng quên mất rằng ánh sáng đó thực ra là mượn, bề mặt mặt trăng cũng đầy rẫy hố sâu và hoang vu.
Nếu cứ nhất quyết phải hình dung, thì đó giống như một quả đắng mềm mại lại thô ráp.
Giống như chính bản thân cậu ngày xưa vậy.
***
"Ai là Thẩm Hữu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!