Chương 35: (Vô Đề)

truyenfull, tamlinh247, wikidich, wattpad. vn, foxtruyen, truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.

Tiêu đề: Chè Chén Hết Mực, Nửa Đêm Dạo Phố

"Xoạt xoạt——"

Nước lạnh lướt qua kẽ tay, xoáy tròn trôi xuống cống.

Hoắc Cẩn Niên rửa tay xong, ngẩng đầu nhìn vào gương thấy trên đầu mình vẫn còn đội một con rùa nhỏ sống động như thật. Anh định đưa tay lau đi, nhưng lại do dự một cách khó hiểu.

Chẳng mấy chốc, một người khác bước vào nhà vệ sinh, hình như đã say, đi lảo đảo, đột nhiên tiến sát lại bồn rửa tay.

"Ôi, lâu rồi không gặp! Không ngờ lại gặp anh ở đây."

Hoắc Cẩn Niên hơi nhướng mí mắt, lướt qua khuôn mặt người đó rồi lại thờ ơ cụp xuống.

Không quen biết, cũng chẳng quan trọng.

"Là tôi mà, Lý Tử Hạo."

Lý Tử Hạo tỉnh táo hơn một chút, lau mặt rồi lại dựa sát vào, vừa nói chuyện vừa nháy mắt đưa tình, ngữ khí mang theo vẻ bí ẩn, ý tứ sâu xa.

"Tháng Giêng, khách sạn Lộc Phong."

Động tác của Hoắc Cẩn Niên hơi khựng lại, nhưng vẻ mặt không hề lay chuyển, anh quay người định rời đi, nhưng lại bị người kia đột ngột nắm chặt cánh tay.

Lý Tử Hạo không ngờ anh lại bỏ đi ngay, sốt ruột liền dùng tay kéo lại: "Đừng vội đi thế chứ! Không ở lại ôn chuyện à?"

Hoắc Cẩn Niên liếc hắn một cái: "Bỏ tay ra."

Tim Lý Tử Hạo run lên, lập tức buông tay, nhưng không khỏi nhớ lại một cảnh tượng in sâu trong ký ức——

Đầu thuốc lá nóng hổi áp lên da thịt xèo xèo, dần tỏa ra mùi khét lẹt, máu còn chưa kịp chảy ra đã bị đốt cháy thành một vết sẹo đỏ tươi.

Rõ ràng là rất đáng sợ, nhưng cũng khiến người ta trong lòng ngấm ngầm nảy sinh một tia kh*** c*m.

Tóc đen, da trắng.

Thịt đỏ, máu đen.

Hắn lớn đến vậy còn chưa từng giết một con gà nào, nhưng lại nhanh chóng nắm vững kỹ thuật làm cho một người đau đớn nhất, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy như mình bị điên vậy.

Khi đó yêu cầu duy nhất là không được làm tổn thương từ cổ trở lên, càng không được để lại dấu vết.

Nhưng hắn nhất thời mờ mắt, quên mất nguyên tắc này, như bị quỷ ám mà muốn siết lấy cái cổ thon dài gầy gò kia.

Lúc đó, người này đã quay đầu nhìn hắn một cái như vậy.

Vô cùng hờ hững và lạnh lẽo, không có chút say đắm nào, chỉ có một tia sáng cực kỳ sắc bén, thờ ơ, như một bác sĩ trước bàn mổ, máu tươi bắn tung tóe vẫn coi là chuyện thường tình.

Lý Tử Hạo thậm chí nghi ngờ dù bị giải phẫu chính cơ thể mình, người này cũng sẽ không hề nương tay.

Lúc đó hắn rõ ràng là kẻ bề trên và kẻ bạo hành theo đúng nghĩa đen, nhưng lại sợ hãi một con mồi đã bó tay chịu trói, đầy vết thương.

Như một con sư tử đực đã thu lại móng vuốt, để mặc muỗi bọ bắt nạt chỉ vì quá mệt mỏi, nhưng một khi có kẻ nào dám chạm vào giới hạn an toàn, nó sẽ bị xé toạc bụng ngay lập tức.

Khi xong việc, trời đã về khuya.

Người này châm một điếu thuốc ngồi bên mép giường, chầm chậm mặc chiếc áo sơ mi dính máu vào, như thể đang khoác lại lớp áo của lý trí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!