Chương 29: (Vô Đề)

truyenfull, tamlinh247, wikidich, wattpad. vn, foxtruyen, truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.

Tiêu đề: Một chút tiến bộ cũng không có – Con chim nhỏ bị oan khuất

Trong văn phòng tổng tài.

Hoắc Cẩn Niên nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, nghĩ ngợi một lát rồi lại gọi đi một cuộc khác.

Anh đặt bút xuống, tiện tay tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi ra, kiên nhẫn đợi tiếng chuông tút tút, khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói trong trẻo mà ngờ vực vang lên.

"Hoắc tiên sinh?"

Thẩm Hữu đang dựa vào hành lang cạnh nhà vệ sinh nam, lén lút nghe điện thoại, "Anh đột nhiên gọi đến có chuyện gì không ạ?"

Cậu viện cớ đi vệ sinh để chuồn ra ngoài, các lớp khác vẫn đang học, không hiểu sao lại có cảm giác như quay về thời cấp hai, cấp ba, lén lút yêu đương sau lưng thầy cô bạn bè.

"Gần đây có xảy ra chuyện gì không?"

Mi tâm Thẩm Hữu khẽ động.

Những câu hỏi của Hoắc tiên sinh luôn nghe như câu trần thuật, khiến người ta không phân biệt được anh ấy thật sự nghi vấn hay biết rõ mà vẫn hỏi.

Thẩm Hữu do dự một chút, cuối cùng vẫn đơn giản kể lại đầu đuôi câu chuyện, "…Hắn ta đột nhiên dùng trà sữa ném tôi, tôi vặn cổ tay hắn trả lại, sau đó mới thành ra thế này."

"Lúc ra tay tôi đã chú ý lực đạo rồi, chắc chắn không đến mức gãy xương hay nứt xương, cảnh sát đến cũng chỉ có thể định tính là đánh nhau."

Để không khiến mình trông như một kẻ nhiều chuyện mà không có khả năng giải quyết rắc rối.

Thẩm Hữu hắng giọng, bổ sung: "Tình huống hiện tại tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị đường lui rồi."

"Chỉ là muốn đợi độ nóng được đẩy lên cao một chút rồi mới làm rõ, xem có thể tận dụng làn sóng lưu lượng này không, bỏ qua sự công khai miễn phí thì đúng là kẻ ngốc."

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

Thẩm Hữu lắc lắc điện thoại, xác nhận tín hiệu không có vấn đề gì, rồi lại có chút chột dạ gãi mũi, "Cái đó, xin lỗi nhé…"

Trước đây cậu từng được giới thiệu ra mắt ở bữa tiệc, bây giờ lại dính vào loại tai tiếng tiêu cực này, có thể sẽ liên lụy đến Hoắc tiên sinh, càng uổng phí tấm lòng của anh.

Cậu không thể lo lắng lâu.

"Trước khi đi công tác tôi đã nói có cần cứ tìm tôi, sao bị oan ức mà không nói?"

Giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng truyền đến từ điện thoại, như thể có người đang ôm cậu từ phía sau thì thầm, đôi môi mỏng khẽ khàng mở ra khép lại sát bên tai, ngay cả hơi thở ấm áp cũng nghe rõ mồn một.

Mí mắt Thẩm Hữu khẽ run, vành tai cũng nóng bừng lên, cậu vội vàng cào tường.

"Đó là chuyện trước đây rồi… Lúc đó tôi và Hoắc tiên sinh còn chưa thân."

Chưa thân?

Lúc "chưa thân" thì ngại mở lời nhờ giúp đỡ, nhưng lại có thể tùy tiện tặng hoa, nói những lời dễ gây hiểu lầm?

Hoắc Cẩn Niên khẽ cụp mắt, không bình luận gì về lời nói này, "Vậy bây giờ thì sao?"

Anh cầm điện thoại áp sát tai, nghe thấy đứa nhỏ này lẩm bẩm vòng vo, dường như định lấp l**m cho qua chuyện.

"Bây giờ thì thân rồi, nhưng Hoắc tiên sinh đâu phải giếng ước nguyện, nếu công ty có chuyện lặt vặt gì cũng phải làm phiền anh, những xích mích nhỏ giữa nhân viên cũng phải để anh phán quyết, chẳng phải sẽ mệt chết sao?"

Thẩm Hữu vẫn đang cào tường, cố gắng vòng vo thêm một chút, nhưng lại nghe thấy người kia nhàn nhạt nói: "Cậu không phải nhân viên của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!