truyenfull, tamlinh247, wikidich, wattpad. vn, foxtruyen, truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.
Tiêu đề: Tình nhân có thời hạn một năm: Thì ra áo khoác lông vũ lại nhẹ đến vậy...
Tan học đã quá sáu giờ.
Hoắc tiên sinh vẫn chần chừ chưa hé lời, Thẩm Hữu loay hoay đợi mấy phút, cuối cùng vẫn quyết định đi mua một bó hoa.
May mắn thay, tiệm hoa cậu từng làm thêm không quá xa, chỉ hơn một cây số, chạy bộ là có thể đến nhanh nhất. Khi nhận được tin nhắn, cậu vừa hay đã tới tiệm.
Nhanh chóng hoàn thành các bước chọn lựa, gói ghém, trang trí, cậu ôm bó hoa trong lòng, chạy một mạch về, vừa kịp đến nơi trước sáu giờ hai mươi tám phút.
Cũng may, không bị trễ.
"Hoắc tiên sinh, đây là tặng anh."
Thẩm Hữu cười rạng rỡ, nhìn người đàn ông khựng lại một chút, dường như có chút chần chừ đưa tay nhận lấy bó hoa của cậu. Cánh hoa rực rỡ và làn da trắng lạnh của đối phương tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Cậu vòng qua đuôi xe, lên xe đóng cửa. Bên tai truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
"Cảm ơn."
Thẩm Hữu quay đầu, nhìn thấy Hoắc Cẩn Niên đang ngắm nghía bó hướng dương. Thần sắc anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh như thường lệ, khóe mắt dài hẹp khẽ cụp xuống, trông có vẻ hờ hững.
"Nhưng tôi đã nói rồi, em không cần phải lấy lòng tôi, lần tới cứ trực tiếp đến là được."
Thẩm Hữu ừ một tiếng chẳng mấy bận tâm, "Cũng không hẳn là lấy lòng đâu."
Nghe vậy, Hoắc Cẩn Niên đặt bó hoa lên đùi, chuyển mắt nhìn cậu.
Lúc này, trời đã dần tối, vầng sáng ngược chiều làm đường nét thiếu niên thêm thanh tú, dịu dàng. Cậu nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười nhàn nhạt.
"Trước đây tôi chẳng phải đã nói là tôi làm thêm ở tiệm hoa sao? Chiều hôm đó trước khi nghỉ việc, tiệm vừa nhập một lô hoa mới, đặc biệt là hướng dương nở rất đẹp."
Tốc độ nói của cậu rất chậm, như thể đang từ từ mổ xẻ điều gì đó, rồi trải ra phơi nắng, "Lúc đó tôi đã nghĩ, thật muốn Hoắc tiên sinh cũng được ngắm nhìn."
"Nhưng khi đó có khách đến nên tôi quên chụp ảnh. Chiều nay tôi lại nhớ đến chuyện này, vẫn rất muốn Hoắc tiên sinh được ngắm những bông hướng dương nở thật đẹp, thế là tôi chạy đi mua một bó về."
Thẩm Hữu không thấy điều này có gì to tát, nhưng lại trơ mắt nhìn thần sắc Hoắc tiên sinh từ ngạc nhiên nhẹ nhàng biến thành vô cảm, lông mày cau lại, ánh mắt dò xét lướt qua cậu từ trên xuống dưới.
Tư thái này mang theo áp lực cực lớn, hiếm ai có thể duy trì đối mặt vào lúc này, đã sớm cúi đầu nhận lỗi, vừa đổ mồ hôi lạnh vừa lòng như trống đánh.
Đương nhiên rồi, Thẩm Hữu là ngoại lệ cả gan đó.
"Sao thế?"
Cậu chớp mắt cười, không chỉ tiếp tục đối mắt trực diện với đối phương, mà còn nhạy bén ngửi thấy luồng khí không vui tỏa ra, chẳng phải là thật sự giận dữ hay gì cả.
Ngược lại còn có một loại—
Một kiểu không biết phải làm sao, dù sao thì cứ duy trì vẻ hung dữ hù dọa, kèm theo một chút bối rối.
Hơi đáng yêu.
Thẩm Hữu vừa nảy ra từ ngữ 'đại nghịch bất đạo' đó trong lòng, liền thấy Hoắc Cẩn Niên đột ngột quay mặt đi, thò tay vào túi áo khoác lấy ra một bao thuốc lá, tùy tiện gõ ra một điếu ngậm giữa môi.
Anh không châm lửa, dường như chỉ dùng hành động này để giải tỏa cảm xúc, sau đó dùng giọng trầm thấp báo cho tài xế một địa chỉ.
"Đến đây trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!