Chương 11: (Vô Đề)

truyenfull, tamlinh247, wikidich, wattpad. vn, foxtruyen, truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.

Tiêu đề: Tiểu Kim Tước × Tiểu Bát Ca √

Mọi việc xảy ra quá nhanh.

Đợi đến khi định thần lại, người đó đã ngủ say sưa rồi.

Thẩm Hữu và Hoắc Cẩn Niên nhìn nhau, vô cớ chột dạ sờ mũi, rồi cúi xuống vươn tay sờ mạch của Cố An Niệm.

"Ừm... vẫn còn sống."

Nhưng hình như điều này đi ngược lại với kế hoạch không gây sự rồi nhân cơ hội chuồn đi của cậu, không, hoàn toàn giống như một con ngựa hoang mất cương, lao thẳng về phía tình huống tồi tệ nhất!

Nhưng sự đã rồi, cũng không thể nào gọi người ta dậy, giả vờ như chưa có gì xảy ra được.

Vả lại... đây là một cơ hội.

Một cơ hội ngàn năm có một.

"Làm sao bây giờ hả Hoắc tiên sinh, anh ta ngất xỉu rồi—"

Thẩm Hữu nhanh chóng chuyển động đầu óc, vô tội kéo dài giọng nói, nhớ lại thứ vừa bay ra ngoài, giả vờ tìm kiếm trên mặt đất.

"A, còn rơi mất một cái răng nữa! Tôi có phải đền tiền trồng răng cho anh ta không?"

Bị trận đấu nhanh chóng xảy ra và nhanh chóng kết thúc này làm cho giật mình, Hoắc Cẩn Niên nhanh chóng hồi phục tinh thần, anh không chú ý đến người đang nằm dưới đất, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Thẩm Hữu.

Lạnh nhạt phức tạp, lại mang theo một chút đánh giá kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, anh nhàn nhạt nói: "Cậu vừa rồi không nên ra tay."

Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, anh cũng có thể nhận ra người trước mắt tuy còn trẻ, nhưng không phải là một kẻ ngốc đầu óc trống rỗng, hành động bồng bột, vậy thì—

Tại sao?

Liên tưởng đến câu nói cuối cùng của kẻ họ Cố kia, mũi tên dày siêu to siêu nổi bật chỉ thẳng vào một kết quả duy nhất, nhưng lại chỉ khiến người ta càng khó hiểu hơn.

Một mặt là hoàn toàn không cần thiết, một mặt là hoàn toàn không có lý do.

Mặc dù... không phải là hoàn toàn không có ảnh hưởng đến anh, trải nghiệm được bảo vệ như thế này, gần như chưa từng có.

Hoắc Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào người đang nửa quỳ trước mặt, từ góc độ này chỉ có thể thấy mái tóc xoăn tự nhiên bồng bềnh của người này, trong những sợi tóc mềm mại còn ẩn giấu hai xoáy tóc.

Bỗng nhiên, anh nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Thẩm Hữu quay đầu nhìn anh, khóe mắt hơi hếch lên mang theo ý cười nhạt, rõ ràng là rất đẹp, nhưng chỉ có người quen thuộc cậu mới biết bên trong đó chứa đựng bao nhiêu sự ranh mãnh.

"Đúng là không nên ra tay, nhưng đánh rồi thì hình như cũng không có cách nào khác."

"A, hỏng bét rồi."

Thẩm Hữu đứng dậy dựa vào lan can, như thể vừa mới hoàn hồn, "Tôi hình như cũng từng nghe nói đến nhà họ Cố, thật sự là nhà họ Cố nổi tiếng và rất giàu có ở thành phố A sao? Xong đời rồi!"

Lông mày Hoắc Cẩn Niên khẽ động, "Cậu..."

Giọng nói của người này nhỏ dần, mang theo chút run rẩy, nghe có vẻ đáng thương, ngay cả đôi mắt sáng ngời kia cũng trở nên u ám, dường như còn thoáng qua những giọt nước long lanh.

"Nhìn bộ dạng nhỏ mọn thù dai của người này, sau này anh ta chắc chắn sẽ không tha cho tôi, sẽ khiến tôi mất việc sao? Hay dùng mọi cách ép tôi thôi học, hoặc là đuổi tôi ra khỏi thành phố A?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!