Chương 42: Có làm nhóc đau không

Màn đêm càng lúc càng tối, những ngọn đèn đường màu vàng mờ bị sương mù bao phủ, chật vật lộ ra từng chùm ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng mặt đất trắng như tuyết, một làn gió nhẹ lướt qua, không chỉ có những bông tuyết trên mặt đất, mà còn có cả hoa, cành lá đung đưa, mặc dù có tiếng xào xạc, nhưng cũng thật sảng khoái, tiếng quần áo xào xạc trong phòng dường như hòa cùng tiếng bên ngoài.

"Đừng, không được, sẽ bị điện giật."

Đào Yêu đè đầu Cù Mộ lại khe khẽ r3n rỉ, cảm giác ngạt thở sắp chết dần dần tiêu tán, hắn rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể biến hóa, ngượng ngùng muốn đặt hai chân xuống với không muố thiếu niên nhận ra ở giữa hai ch@n mình.

Làm cũng vô ích, ngược lại là đem thân thể Cù Mộ kẹp ở bên trong, thân thể hai người kề sát Cù Mộ hai người sao có thể không cảm nhận được sự thay đổi của người bên dưới chứ.

Hô hấp của người này càng lúc càng nóng và nặng nề, nhìn thấy trong mắt thiếu niên có sự chờ đợi và khao khát, Đào Yêu nuốt nước bọt, giơ tay ấn xuống cổ người đó, ôm người đó hôn nhẹ nhàng như cầu xin sự thương xót.

Cảm giác được đứa trẻ trong lòng đang muốn đánh lừa mình bằng một nụ hôn, cánh tay đang đỡ bên sườn trực tiếp trượt xuống cạp quần ngủ, dùng ngón tay đẩy mép qu@n lót sang một bên, chạm vào bên trong sau đó kéo nó lên và trượt ra ngoài.

Ưm! Trong nháy mắt trong đầu Đào Yêu như là pháo hoa nổ tung, thân thể đột nhiên căng thẳng, cả người rúc vào trong ngực Cù Mộ, ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn, r3n rỉ thở hổn hển.

Khi con mèo Đào Yêu nhẹ nhàng kêu lên, thân thể bên dưới đột nhiên mềm nhũn ra, ngay cả cánh tay ôm cổ cũng trượt xuống, lông mi run rẩy vì bối rối.

Mắt thấy nhóc con sắp khóc, Cù Mộ vội vàng đứng dậy, lấy ra hai mảnh giấy ở đầu giường lau sạch những thứ trên tay và trên bụng, ném vào thùng rác rồi cúi người

"Tại sao còn khóc? Có đau không? Tại sao còn khóc? Có làm nhóc đau không?"

Đào Yêu liền nhìn hắn, sương mù dâng lên trong mắt chọc đến Cù Mộ ước gì mình có thể ngừng làm người ngay lập tức.

Cù Mộ muốn tự tát mình một cái, lại giống súc sinh như vậy, mặc dù Đào Yêu khóc rất hăng hái.

Cậu ức hiếp tôi. Đào Yêu nhẹ giọng nói.

"Tôi đang bắt nạt cậu à?" Cù Mộ sửng sốt, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói:

"Chúng ta tính đi, hôn cậu cậu há mồm đúng không."

...... Ừm.

"Hôn sẽ khiến cậu dễ ​​chịu hơn, đúng không?"

...... Ừm.

"Vừa rồi chạm vào nhóc có sướng đúng không?"

...... Ừm.

"Tôi phục vụ nhóc rất thoải mái, sau đó lại tố tôi bắt nạt nhóc." Cù Mộ nhéo nhéo khuôn mặt Đào Yêu càng hồng cúi người thấp giọng nói,

"Đào Yêu, nhóc là tra nam đúng không."

Trơ mắt nhìn cậu em mình bị bắn, cố tình còn không tức giận được cái gì, hai người nói chuyện với nhau cứ lặp đi lặp lại, Đào Yêu rơi vào trạng thái nghi hoặc...

Mình là, tra nam......

Tắm rửa xong Cù Mộ nhìn thấy Đào Yêu nằm co ro ở đầu giường, hai mắt trống rỗng.

"Đang suy nghĩ gì đó?" Cù Mộ đặt chiếc khăn tắm lên ghế, ngồi ở mép giường, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Đào Yêu.

Shhh. Bàn tay đang bóp mặt lạnh lẽo, Đào Yêu trở tay nắm lấy nhìn về phía Cù Mộ nghi hoặc nói,

"Sao lạnh thế? Không phải cậu vừa mới tắm sao?"

Cau mày như đang nghĩ tới điều gì đó,

"Tắm nước lạnh sao? Không có nước ấm hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!