Chương 31: Đêm Nay Hai Ta Chen Chúc

Mặt trời lặn chìm nghỉm, mở ra cửa sổ, không khí vẫn có chút oi bức.

Dưới ánh hoàng hôn, hai người giống như đôi tình nhân trẻ đang chơi đùa và âu yếm.

Đèn đường chiếu vào hai người, đem bóng hai người kéo dài.

Một màn này bị Cù Mộ mở cửa sổ tầng trên đón chút không khí trong lành thu hết vào đáy mắt, nhìn đầu hai người càng ngày càng gần, Cù Mộ cau mày, mãi đến khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị và tức giận, hắn mới bình tĩnh lại....! Trong lòng hắn đã sớm bị kích động, hưng phấn cũng tiêu tán.

Nhìn hai bạn học đang bị Cốc Đức truy đuổi, Cù Mộ nhếch môi, đóng cửa sổ lại, ngồi vào chỗ, đã nói không thể yêu sớm, lại còn dám hôn nhau.

Cây bút nhẹ nhàng xoay chuyển trong đầu ngón tay, suy nghĩ của hắn bay lung tung rồi tập trung lại một chỗ, ánh mắt chậm rãi rơi vào cửa phòng tắm.

Đào Yêu đã đi vào rất lâu rồi.

Màu trắng lại hiện lên trong đầu hắn, Cù Mộ tặc lưỡi, cầm lấy cốc nước lạnh bên cạnh uống một ngụm.

Hắn không thể nói mình không thích Đào Yêu, nhưng cũng tuyệt đối chưa nói tới thích, ban đầu hắn cho rằng những trận tim nhảy loạn xạ không thể kiềm chế đó là do hắn thấy có lỗi với Đào Yêu, bởi vì hắn làm hại đối phương thiếu chút nữa gặp nạn.

Hắn quy những hành vi mất kiểm soát đó là do cảm thấy đối với Đào Yêu......! Áy náy, bởi vì áy náy mà bồi thường, mua chút kẹo, là bình thường ngay!

Ngay từ đầu, Cù Mộ đã cảm thấy Lệ Ngang luôn nói nhảm, nói năm nay nhất định vận đào hoa sẽ mở, cũng không phải là hắn chưa từng yêu, hắn biết cảm giác yêu là như thế nào.

Chẳng qua chỉ là nắm tay nhau như hai người dưới lầu, sấn sấn đánh ba cái sờ hai cái, ngọt ngọt ngào ngào đến một cách tự nhiên.

Tuy mới yêu lần đầu nhưng hắn biết mình không có tình yêu chứ đừng nói đến h@m muốn với người yêu cũ hay Đào Yêu.

Huống chi đối phương còn nói ghét hắn, nếu là hắn, làm sao có thể không ghét người luôn mang lại tổn hại cho mình?

Màn hình máy tính thay đổi phông chữ cắt ngang dòng suy nghĩ của Cù Mộ, hắn ngồi thẳng dậy nhìn chữ complete trên máy tính.

Trong phòng tắm truyền đến một tiếng kinh hô ngắn gọn, tất cả thần kinh trong cơ thể Cù Mộ đều được điều động, hắn đột ngột đứng dậy đi về phía phòng tắm, trong lòng hơi trầm xuống, chẳng lẽ người này ở trong đó lâu như vậy là bởi vì cậu ta luẩn quẩn trong lòng hả?!

Cánh cửa bị dùng một lực lớn đẩy ra, thân mình Đào Yêu run rẩy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cửa, lông mi khẽ run lên.

Càng tới gần Cù Mộ càng cảm nhận được nhịp tim bất thường của mình, cổ họng cực kỳ khô khốc, khi nói chuyện lại có sự dịu dàng chưa từng xuất hiện: Sao còn khóc?

Ánh mắt của người trước mắt rõ ràng, sạch sẽ, cổ áo to rộng lỏng lẻo để lộ một mảng da trắng lớn, xương quai xanh thanh tú nổi bật, có một sự cám dỗ không thể chịu đựng được, đường cổ quyến rũ, rõ ràng là một cơ thể nam tính chân chính, lúc này Cù Mộ lại cảm thấy nó tốt hơn bất kỳ cơ thể nào mà hắn từng thấy, thậm chí sao với mỗi tài liệu học tập đều khiến hắn hưng phấn.

Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Cù Mộ bình tĩnh véo chính mình, đè nén sự thôi thúc vừa chớm nở.

Không có khóc. Đào Yêu lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào vết thương trên mặt, thanh âm như mèo kêu, người nghe gãi gãi tim: Vừa rồi đau quá.

Giơ tay ướt đẫm vết nước, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc phù dung màu hồng, những đường gân xanh lam ẩn hiện dưới làn da mỏng manh trắng trẻo, khiến mọi thứ trông vô cùng mong manh.

Quả thực là điên rồi!

Cù Mộ thầm mắng chính mình, gần đây nhất định là hắn đã nhịn quá nhiều, nếu không nhìn thân thể phẳng như tấm tôn của con trai này hắn lại phản ứng chứ.

Đào Yêu lớn lên đẹp Cù Mộ không phủ nhận, nhưng hắn không tin mình có thể nông cạn như vậy, yêu một người, hay một người đàn ông, chỉ vì vẻ ngoài của họ.

Cù Mộ tự nhận là mình thích nữ sinh, ít nhất là cho đến khi hắn gặp Đào Yêu.

Cù Mộ? Nhìn thiếu niên từ lúc vào cửa vẫn lơ đãng, Đào Yêu nhẹ nhàng gọi: Cậu sao vậy?

A? Hả? Cù Mộ chợt tỉnh táo lại, xoa mũi ho khan:

"Tôi không có việc gì, đúng rồi, nhóc khóc cái gì vậy?"

......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!