Sau khi rời khỏi giảng đường, Đào Yêu lần mò tìm cửa sau của trường học, hắn đã lâu không đến trường này, hắn thực sự không có nơi nào ngoại trừ nhà ăn, sân chơi và phòng thí nghiệm, dù có đi đến đó bằng cách nào, cuối cùng cũng tìm thấy cửa sau của trường sau khi nhìn vào bản đồ phân bổ của tòa nhà giảng dạy.
Cửa sau của trường có những cành cây rậm rạp, bóng mát dưới gốc cây che bóng hơn gấp đôi so với dưới ánh nắng mặt trời, nhưng Đào Yêu lại cảm thấy cảm giác bất an từ lòng bàn chân đang dần ăn mòn toàn thân.
Điều không ổn là bánh sau của motor và một vài cái bóng trên mặt đất nhìn thấy ở góc đường, giọng cười cũng rất kỳ lạ, cũng không quan tâm liệu có phải Cù Mộ kêu cậu không, quay người bỏ đi, nhưng tình cờ thấy người thấy một tiểu đệ gặp phải.
Tất cả mọi người đều rất xa lạ nên Đào Yêu chắc chắn rằng mình chưa từng gặp ai cả.
Các cậu!
"Học sinh chuyển trường của Cù Mộ che chở đẹp trai thật đấy." Tiêu Để mỉm cười bước tới,
"Này, mày có biết tại sao tao gọi mày đến đây không?"
Đào Yêu lùi lại hai bước, lắc đầu.
Tiêu Để không hài lòng nháy mắt với đàn em, nhìn đến tụi đàn em đè Đào Yêu lại hắn cười đưa tay sờ sờ cái cổ trắng nõn đó, giọng nói lạnh lùng:
"Cù Mộ bảo ta tới, hắn nói: Chơi mày rất thú vị nên tao dẫn anh em đến trải nghiệm."
Cậu nói dối. Đào Yêu chỉ ra,
"Cậu ấy rất ghét mình, chưa bao giờ đưa mình đi chơi."
Tiêu Để sửng sốt một lát, tiếp theo cười lên tiếng,
"Ngây thơ dữ vậy, nó ghét mày hả? Đào Yêu, nó chính là vì mày nên đánh tao, còn bắt vào Cục Cảnh Sát, đại ca tao cũng bị nó đưa vào, còn bởi vì mày mà uy hiếp chúng tao, nó có thể ghét mày hả?"
"Đúng vậy, mày là do bị nó liên lụy, nó cũng không phải đến bảo vệ mày." Tiêu Để quỷ quyệt,
"Nó không phải muốn che chở mày sao, tao muốn nhìn xem nó muốn bảo vệ như thế nào"
"Nghe nói lũ gay tụi bây rất thích để đàn ông thọc mông, Cù Mộ che chở mày như vậy chắc mày với nó lên giường rồi đúng không?" Tiêu Để trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng khiến Đào Yêu có chút rụt rè.
Đào Yêu nắm chặt tay nhéo nhéo lòng bàn tay, cậu quay cuồng một hồi, lòng bàn tay đau nhức khiến cậu tỉnh lại trong giây lát, đó không phải là con hẻm cửa sau như cậu nghĩ tới, mà là một bức tường trắng như tuyết.
Ngẩn ngơ nhìn quanh một vòng mới nhận ra đây là ký túc xá của Cù Mộ, là ngủ rồi a! !
Đào Yêu co rúm trong chăn, mùi bạc hà trên chăn xộc vào mũi cậu từng đợt từng đợt, ngoài ý muốn an tâm.
Trải nghiệm buổi sáng không phải là một trải nghiệm thú vị, lúc đầu thực sự rất sợ hãi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu không còn cảm giác hoảng sợ như trước nữa, dường như cậu có một bộ lọc nội sọ cho mọi điều tồi tệ, ngủ một giấc thì sẽ trở lại như ban đầu.
Có tiếng mở cửa vang lên, tưởng Cù Mộ đã trở lại Đào Yêu rúc vào trong chăn không ra ngoài.
"Bé đáng yêu, đã đến giờ ăn tối rồi."
Giọng nói có chút từ tính của chàng trai trẻ vang lên từ bên ngoài chăn, Đào Yêu lập tức nhận ra đó là ai, khi kéo chăn ra, cậu nhìn thấy Lệ Ngang đang lắc hộp cơm trưa với mình,
"Đã đến giờ ăn tối rồi bé đáng yêu, Cù Mộ đi mua đồ uống, sẽ quay lại ngay."
Đào Yêu ngồi dậy, chăn bông trượt xuống dưới bên trong không mặc gì, làn da trắng nõn.
Đậu má, trắng dữ! Lệ Ngang đang muốn giơ ngón tay cái lên, liền cảm giác được bên cạnh có một cơn cuồng phong thổi tới, giây tiếp theo liền nhìn thấy Đào Yêu bị quấn lại, đè ở trên giường.
"Mày đang nhìn cái gì đó?"
Cù Mộ không vui nhìn về phía Lệ Ngang.
Lệ Ngang: ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!