Cảnh sát đến rất nhanh nhưng lại bắt họ đi vì tội phá hoại tài sản của người khác, may mà Tiêu Để chỉ xúc phạm ông chủ vài câu chứ không có đập phá bao nhiêu đồ, chắc là bắt họ về để cảnh cáo rồi trả tự do cho họ sau khi nộp phạt thôi.
Giá của hầu hết mọi thứ trong cửa hàng của trường cao hơn vài xu so với bên ngoài, cho nên Cù Mộ mua nhiều thứ ở cửa hàng ven đường này hơn ở trường và được làm quen với ông chủ mỗi khi đến đó.
Sau khi giúp đóng gói đồ đạc, Cù Mộ nghe ông chủ giải thích rõ ràng rằng đó là Tiêu Để muốn mua thuốc lá, ông chủ từ chối bán cho hắn vì hắn là học sinh, vì vậy hắn ta liền đập vỡ kệ, nắm cổ áo đe dọa muốn đánh ông.
"Ông già tôi còn lớn hơn ông nội của nó, làm sao có thể bị một đứa trẻ trần như nhộng hù được chứ?" Ông Lộ cho kẹo vào túi nói liên thiên, sau khi chất đầy kẹo trong bì, ông buộc chặt túi nhựa và nhét vào trong tay Cù Mộ.
"Ông già ta thật cứng cỏi, chút này chỉ là case nhỏ, nhóc mau lên lớp đi, nãy giờ trì hoãn học tập."
Cù Mộ bật cười, vội vàng trả lời,
"Người già như ông cũng bắt đầu đi theo phong trào quốc tế rồi ha, còn thêm tiếng nước ngoài vào nữa."
"Đi, không biết lớn nhỏ, kêu Lộ gia." Nói rồi Lộ lão gia tử liền nhấc chân phải đá.
"Con đi rồi Lộ lão đầu nhi." Cù Mộ vội vàng ôm túi kẹo chạy ra ngoài, ở nhà bị đánh, ra ngoài cũng bị đánh, không có khả năng.
Lộ lão gia tử cười lắc đầu, dọn dẹp đồ trên kệ rồi mới trở lại quầy thu ngân, ông nhìn thấy trên quầy có một vật thể nhàu nát không xác định được xoắn thành những viên bi nhỏ, khi mở ra ông thấy đó là năm mươi đồng nhân dân tệ.
"Chỉ một chút kẹo thôi, thằng nhãi này!"
Ở tiệm tạp hóa đã lãng phí rất nhiều thời gian, đến trường học thì tiết học đầu tiên đã kết thúc rồi, mới vừa lên lầu bắt gặp Lệ Ngang mới từ WC ra.
"Sao bây giờ mày mới tới?"
Lệ Ngang hỏi, bước lên phía trước, nhìn người cầm trong tay một túi kẹo lớn, kinh ngạc nói:
"Oa, mua nhiều kẹo như vậy, ma quỷ, mày lại đi kết thân với người ta?"
Cù Mộ ghét bỏ, vì dù sao hắn cũng đã chọn ra thứ mình muốn, hắn chỉ đơn giản là ném phần còn lại của kẹo cho Lệ Ngang.
"Chọn xong cái mày muốn rồi sao?"
Cù Mộ bình tĩnh gật đầu, hai người cùng nhau đi vào phòng học.
Lệ Ngang mập mờ trêu ghẹo:
"Còn nói không thích người, ngay cả kẹo cũng mua cho người ta rồi kìa."
Đào Yêu vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngẩng đầu liền thấy Lệ Ngang đầy mặt hạnh phúc đánh Cù Mộ một cái, tiếp theo e thẹn,
"Còn nói không thích người, ngay cả kẹo cũng mua cho người ta rồi kìa."
Nhìn đến Đào Yêu Cù Mộ dùng khuỷu tay chọc Lệ Ngang một chút, lạnh lùng nói, Câm miệng!
Đào Yêu vui mừng gật đầu, yêu thích đụng chạm, lại vẫn ngại ngùng, hóa ra đối với người mình thích cũng không có cái gì tàn nhẫn.
Nhìn người gật đầu Cù Mộ nhíu mày, sao hôm nay còn cùng mình chào hỏi, vẫn gật đầu chào hỏi lại.
Sau khi suy nghĩ, gật đầu tỏ ý lễ độ.
Thấy câu trả lời được tán thành, hai mắt Đào Yêu sáng lên, hóa ra Cù Mộ úc yêu rất giỏi thể hiện, thật sự không nhìn ra nha.
Lệ Ngang nhìn hai người lang có tình lang có ý đối diện gật đầu cũng vui mừng gật gật đầu, anh em ngốc vận đào hoa sắp nở rồi.
Những học sinh đi qua nhìn ba người họ không hiểu sao gật đầu với nhau, đầu đầy những quả bóng len.
(ý là không hiểu, rối bời)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!