Chương 25: Cù Mộ Là Đại Ác Nhân

Trà Cúc Dưa Leo

Giữa trưa ánh mặt trời đang mãnh liệt, Cù Mộ trên mặt lộ ra mỉm cười, tự hỏi có phải mình tò mò giữa trưa đồ vật chính là Đào Yêu không biết nên ăn kem vị dâu tây hay kem sữa chua sau bữa trưa.

"Cậu muốn ăn không? Mẹ mình mua cho mình rất nhiều." Đào Yêu ngước mắt dò hỏi, như vậy liền lý do ăn thêm một cây nữa.

Thư Nhã đã nói qua với dì Mai rằng số lượng kem Đào Yêu sẽ có hạn, một ngày chỉ cho ăn một cây, Đào Yêu bị nghiện lạnh nên chỉ có thể lẻn ra ngoài vào lúc nửa đêm để ăn, sau khi bị Đào Uyên bắt ngay tại chỗ, đứng ở tại chỗ nhướng mày cúi đầu, cảm thấy tủi thân, làm nũng nhưng vẫn bị dạy cho một bài học.

Đêm đó Đào Yêu liền nhận được hậu quả ăn vụng, dạ dày quặn đau lăn lộn, nhưng mà, chỉ có mỹ thực không thể cô phụ, cậu vẫn sẽ còn dám.

Nhìn thấy ánh mắt người trên giường tràn đầy hi vọng, Cù Mộ không tự chủ được gật đầu, liền thấy người nọ vui vẻ xuống giường, mặc đồ ngủ mở cửa, khi trở lại còn mang theo một người hơi lớn tuổi.

"Dì Mai coi đi, con không có lừa dì mà, cậu ta thật sự muốn ăn đó." Đào Yêu lôi kéo cánh tay dì Mai chỉ chỉ Cù Mộ.

Không có như nguyện, chỉ lấy được một cây kem, khi quay lại lần nữa, Đào Yêu lén liếc nhìn Cù Mộ đang ngồi trên ghế sô pha, xoa mũi nói một cách mất tự nhiên:

"Dì, dì Mai không cho cậu ăn, cậu, cậu mau trở về đi."

Ánh mắt Cù Mộ gian trá, đứa nhỏ này rõ ràng là lừa gạt, trong lòng nổi lên ý xấu, khoanh chân dựa lưng, giống cái đại gia giống nhau, Lấy lại đây.

Không có. Đào Yêu rụt cổ, hai tay ra sau lưng, lén xé bao bì.

Không cho? Cù Mộ hơi híp mắt lại, lại nguy hiểm mở miệng nói.

"Vậy mình có thể ăn một miếng không?" Đào Yêu có chút sợ, đành thương lượng.

Bao bì bị thành công mở ra, Đào Yêu vui mừng khôn xiết, cậu từ phía sau lấy ra định nhét vào miệng.

Cù Mộ nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng đè lên cánh tay Đào Yêu, cười híp mắt cướp lấy que sữa từ trong tay cậu, đắc ý nói, Đây là của tôi.

Nói xong liền vui vẻ cắn một miếng.

Đào Yêu: ! !

Thật muốn ăn a? Đôi mắt thâm thúy của Cù Mộ lộ ra gian xảo.

Đào Yêu mạnh mẽ gật đầu, đôi mắt lấp lánh.

Gọi anh đi.

Cù Mộ giơ chân đụng phải cẳng chân Đào Yêu, trên chiếc ghế sô pha nhỏ đặt đôi chân dài kia không có chỗ dựa.

Anh ơi. Đào Yêu sảng khoái, thanh thúy hô.

Đào Yêu vốn là người của thành phố J, giọng nói của thành phố J vốn đã dịu dàng, nhưng tiếng Anh ơi càng như tắm mình trong gió xuân.

Cù Mộ áp chế kích động không rõ trong lòng, đứng dậy hơi hơi nghiêng người, vỗ vỗ bả vai Đào Yêu nhìn chăm chú, cong môi cười nói:

"Anh đây, không cho nhóc ăn."

Dứt lời đứng thẳng thân mình tâm tình rất tốt bay trở về phòng mình, lúc gần đi còn nói buổi chiều cùng đi học.

Thật! ! Ác liệt!

Đào Yêu căm giận, không đợi được đến tối, kéo ghế lấy nhật ký ra.

"Ngày 12 tháng 9, trời nắng, Cù Mộ là đại ác nhân, mình ghét cậu ta!"

Buổi chiều Cù Mộ không chờ được người, gọi điện thoại cũng không nghe, đến hỏi mới biết Đào Yêu đã đi được nửa giờ rồi, hơi chút tự hỏi một chút Cù Mộ liền biết là bởi vì cái gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!