Chương 19: Tôi Trong Ngoài Chỗ Nào So Với Nhóc Cũng Dài Hơn

Trà Cúc Dưa Leo

Ăn sáng xong hai người thay quần áo cùng đi học, Cù Mộ ghé mắt nhìn mắt Đào Yêu, khuôn mặt trắng nõn gần trong gang tấc.

Như là cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt của thiếu niên Đào Yêu nghiêng mắt nhìn lại, mắt trong mang theo ý mềm.

Cù Mộ đưa mắt nhìn đường đi, mặt thối hừ một tiếng, Nhìn cái gì?

Đào Yêu: ! !

Xe vững vàng dừng ở cổng trường, mới vừa đem Đào Yêu xách xuống liền nghe được một giọng nói giả tạo:

Anh Mộ ơi ~

Cả hai người đều nổi da gà, Cù Mộ không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Đào Yêu tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy một thiếu niên cao lớn chân dài đạp xe đạp, thật quen mắt a.

"Hello nhóc đáng yêu, lại gặp mặt a." Lệ Ngang ngưỡng cười đối với Đào Yêu vẫy vẫy tay.

Nghe vậy Đào Yêu lập tức nhớ ra đây là ai, Xin chào.

Đi thôi! Cù Mộ cầm lấy cặp sách của Đào Yêu tự mình bước đi, Đào Yêu bị xách đi vội vàng theo bước chân Cù Mộ.

"Cù Mộ, Cù Mộ chậm một chút."

Đồ chân ngắn. Cù Mộ liếc xéo cậu một cái rồi tiếp tục bước đi.

Đào Yêu: ! ! Cậu mới ngắn.

Cù Mộ hừ cười hai tiếng,

"Tôi ngắn? Tôi toàn thân trên dưới trong ngoài chỗ nào so với nhóc cũng dài hơn."

Đỗ xe xong, không có người trả lời, hắn không nhịn được hỏi, Cù Mộ liền nhấn đầu Đào Yêu cúi xuống,

"Không tin? Buổi tối trở về so thử?"

Đào Yêu đầu lưỡi có chút thắt lại: So! ! So chỗ nào?

Ha? Cù Mộ đứng dậy,

"Được, nhóc chờ tới buổi tối đi."

Hai người ngồi một lúc lâu mới ngồi vào chỗ của mình, Lệ Ngang vừa mới vào lớp, ngồi ở gần phía trước, vừa ngồi xuống liền nghịch điện thoại, ngay sau đó là điện thoại của Cù Mộbắt đầu chuyển sang chế độ rung, thông tin rung liên tục, không được một phút đã có gần chục tin nhắn, Cù Mộ liếc nhìn một cái nói:

"Thấy sắc quên nghĩa, mặc kệ mày rầm rì linh tinh" trực tiếp bật tắt tiếng và ném nó trở lại cặp sách.

Khi giờ giải lao sắp bắt đầu Lệ Ngang đang cuộn tròn ở hộc bàn cầm điện thoại di động chém giết tứ phía, một bóng đen đổ xuống đầu cậu khiến trong lòng lộp bộp, ném điện thoại trở lại ngăn kéo, nhặt tờ giấy kiểm tra trên tay ngồi thẳng dậy.

Lúc này một giọng nữ từ đỉnh đầu truyền đến, xung quanh có tiếng cảm thán rất nhỏ, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn, mày ngài thanh tú mặc đồng phục màu xanh trắng.

Trái tim căng thẳng của Lệ Ngang lập tức thả lỏng, nếu không phải là giáo viên thì được rồi.

Cậu ném tờ giấy kiểm tra trong tay xuống, trong mắt có chút không vui, Tìm tôi?

Ừ. Cô gái giơ tay, đặt một chiếc hộp vuông vức lên bàn cậu, Cái này cho cậu.

Mọi người xung quanh thấy thế sôi nổi ồn ào, Đào Yêu có chút kinh ngạc nhìn nữ sinh.

Lệ Ngang nhìn hộp cơm trên bàn nhướng mày, rất nhiều cô gái tìm đến cậu tỏ tình nhưng chỉ có một mình cô là đưa cơm, cậu nghi ngờ hỏi: Cậu bỏ thuốc vào à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!