Chương 18: Nam Nhân Cậu Đã Thành Công Khiến Cho Tôi Chú Ý Rồi

Trà Cúc Dưa Leo

Lệ Ngang ném di động xuống nằm ở trên giường, nhìn trần nhà thất thần, một lát sau cậu ta đứng dậy mặc quần áo, lấy di động trên giường rồi xuống lầu.

Anh ở tầng trên cùng của quán bar, lấy một chai rượu có độ cồn thấp và dựa vào lan can tầng hai để nhìn những người nhảy múa giữa đám đông cuồng nhiệt ở tầng dưới dưới ánh đèn lung linh và tiếng nhạc mờ ảo.

Chai rượu ngoan ngoãn bơi lội giữa tay trái và tay phải, nảy lên nảy xuống, ôn thuần mà làm ra vẻ, hầu hết những người đến quán bar này để tiêu thụ đều là những người có chút đẳng cấp.

Trên thực tế, cái gọi là đẳng cấp có nghĩa là nhiều thẻ, nhiều tiền và nhiều người yêu.

Lệ Ngang nhấp một ngụm rượu và chế nhạo, giai cấp càng cao càng hạ đẳng.

Không khí hỗn tạp nồng nặc mùi rượu mùi thuốc lá, âm nhạc mở to hết cỡ, gần như đinh tai nhức óc, nam nữ điên cuồng quằn quại trên sàn nhảy, phụ nữ ăn mặc lộng lẫy cười đùa giữa đám đàn ông hi hi ha ha xen, dùng ngôn ngữ ngả ngớn khiêu khích trêu chọc những người đàn ông không thể kiểm soát bản thân.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Lệ Ngang thờ ơ nhìn cảnh tượng ở tầng dưới.

Đột nhiên, cậu nhìn đến một người, người đó ngồi ở một vị trí không dễ thấy, khẽ nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn Lệ Ngang, Lệ Ngang sửng sốt gật đầu với người đó, thấy người đó móc ngón tay ra, Lệ Ngang nhíu mày, xuống dưới lầu để giải quyết vấn đề cho khách hàng.

"Chào anh, có cần giúp gì không?"

Lệ Ngang trên mặt mang ý cười.

Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh, dựa vào trên sô pha quét qua Lệ Ngang một vòng, trầm ngâm, Cậu tên là gì?

Lệ Ngang nhíu mày lại, còn chưa kịp nói chuyện, thân thể đã bị một lực kéo, sau đó ngã xuống như không trọng lượng.

Nam nhân ôm qua eo Lệ Ngang eo đè người lên sô pha,

"Tôi tên Bắc Diên, còn cậu?"

Lệ Ngang vội vàng nghĩ, năm nào rồi còn có người trong quán bar lợi dụng người ta?

Lệ Ngang dùng khuỷu tay đánh hắn một cái, người đàn ông vội vàng nắm lấy cánh tay cậu, mắt phượng đảo qua, khóe môi hơi cong lên,

"Không đáng yêu chút nào."

Lệ Ngang: ...... Những lời này thật mịa nó quen tai quá đi.

Anh điên rồi! Lệ Ngang đột nhiên đẩy người đàn ông ra rồi đứng dậy, hiện tại xem người này như đang bới lông tìm vết vậy, cho rằng như vậy rất ngầu sao?!

Bắc Nghiễn dựa vào trên sô pha cười nhạt, cổ áo sơ mi đen mở ra, lộ ra làn da màu lúa mì, nhìn rất bắt mắt.

Thấy người ta không nói chuyện, trên mặt Lệ Ngang có chút tức giận, ném một câu Bệnh thần kinh rồi đi lên lầu, Bắc Nghiễn hất cằm, khó hiểu nói:

"Nam nhân, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi."

(Má, thấy nhức nhức cái đầu ghê:))))

Mới vừa bước lên một cái bậc thang Lệ Ngang nghe vậy dưới chân lảo đảo một cái, quay đầu đưa ngón tay giữa vào người ta, thầm nghĩ trên đời này có người thật sự cho rằng mình là tổng tài bá đạo, còn trích lời bá tổng mà nói nữa chứ, chắc chắn là bị thần kinh rồi.

Cù Du vừa tới quán bar liền nhìn thấy Bắc Nghiễn thất thần nhìn về một hướng nào đó, nhìn theo tầm mắt của hắn cũng không phát hiện có người hay vật gì vừa mắt, Nhìn cái gì vậy?

Không có gì.

Bắc Nghiễn quay đầu, nhìn thấy người nọ cả người mặc trang phục chỉn chu nghi hoặc nói:

"Cậu không về nhà mà trực tiếp tới đây à?"

"Trở về rồi, nhưng lười thay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!