Chương 17: Đây Là Cái Muỗng Tôi Dùng Qua Rồi

Trà Cúc Dưa Leo

Sáng sớm hôm sau Đào Yêu đến nhà kho, bởi vì buổi tối cậu có lớp tự học Đào Yêu trở về nhà từ rất sớm, vừa vào nhà đã thấy Cù Mộ ngồi ở trên sô pha cùng Đào Uyên nói chuyện với nhau.

Cậu đổi giày rồi đi lại, Đào Uyên nghe tiếng quay đầu, Đào Yêu ngoan ngoãn gọi Ba.

Đào Uyên ừ một tiếng duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, Có mệt hay không a?

Đào Yêu lắc lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên đối diện, Cù Mộ.

Cù Mộ gật gật đầu, tên nhóc này hình như rất thích gọi tên của hắn.

"Được rồi, hai người nói chuyện phiếm đi." Đào Uyên đứng dậy, hắn xoa đầu con trai,

"Ba đi đón mẹ đi làm về, hai người ở bên nhau vui vẻ nhé."

Vâng! Đào Yêu gật đầu, nhìn theo Đào Uyên ra cửa, lúc này mới nhìn về phía Cù Mộ,

"Cù Mộ, cậu là tới tìm mình sao?"

Cù Mộ nỗ mũi ho khan một tiếng,

"Làm sao có khả năng, tôi chỉ đúng lúc gặp được chú thôi."

Xem thiếu niên mặt không chút tin tưởng nào, Cù Mộ có chút không nhịn được, bực bội lẩm bẩm đi về phía cửa

"Tôi đã nói rồi mà nhóc không hiểu, tôi đi đây, nhóc ngồi ngu một mình đi."

Đào Yêu đứng đó một lúc với vẻ mặt hoang mang, sau đó quay trở lại phòng ngủ, sau khi tắm xong, liền được tin nhắn từ Cù Mộ.

"Cùng ta cùng nhau đi học!"

Đào Yêu lẩm bẩm:

"Làm cái gì vậy chứ? Sau khi mặc đồng phục học sinhchuẩn bị xong cũng đã gần đến giờ, điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của Cù Mộ, giọng nói của thiếu niên xuyên qua điện thoại truyền đến,"Xuống lầu!"

Không chờ Đào Yêu nói chuyện đã cúp máy trước, Đào Yêu sững sờ đi xuống cầu thang với chiếc cặp sách trên lưng, thay giày rồi mở cửa liền nhìn thấy Cù Mộ cưỡi xe đạp ngừng ở trước cửa nhà mình.

Lúc chạng vạng tối, Đào Yêu nhìn về phía thiếu niên, chỉ trong chốc lát liền rơi vào trong mắt Cù Mộ, trong đôi mắt kia có một sắc thái còn đẹp hơn cả màu sắc hoàng hôn.

"Thất thần làm gì, lên xe đi."

Nghe thấy giọng Cù Mộ Đào Yêu hoàn hồn, đi lại rồi dừng tại chỗ, Cù Mộ tự giác vươn tay kéo cậu lên thanh ngang, hắn nắm chặt tay lái đem cả người Đào Yêunhét vào trong ngực, cúi đầu nhìn lỗ tai nhỏ nhắn trước mặt, không khỏi hướng về phía trước nói:

"Đứa ngốc, tại sao mỗi lần đều là tôi nhắc nhở nhóc lên xe vậy?"

Đào Yêu thẳng người, khí nóng phun ra lỗ tai ngứa ngáy, cậu nắm chặt tay lái, nhìn vành tai người trong lòng dần dần nhuộm đỏ, Cù Mộ câu môi cười cười, không đang nói chuyện chân dùng sức đạp xe đi.

"Em luôn cảm thấy bầu không khí của bọn họ không đúng lắm." Thư Nhã nhìn bóng dáng xa xa thì thào nói.

Đào Uyên không chút nghĩ ngợi, giúp vợ mình thắt dây an toàn:

"Người trẻ tuổi không phải là như vậy sao, xuống xe đi, em phải nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc đi làm đó."

......

"Không phải đi trường học sao?" Xe ngừng ở trước cửa một tiệm hoành thánh, Đào Yêu quay đầu dò hỏi.

Tôi đói. Cù Mộ chặn ngang đem người ôm xuống, đem xe cất kỹ, lôi kéo cậu vào quán,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!