Chương 15: Cù Mộ Cậu Có Thể Mềm Một Chút Hay Không

Trà Cúc Dưa Leo

Tuy rằng đã qua ba tháng, nhưng thời tiết Hải Thành vẫn chưa ấm lên, mà là mùa xuân rất lạnh.

Nhưng ngày đó Lệ Ngang mặc quần áo mỏng, lại không cảm thấy lạnh chút nào, thậm chí còn cảm thấy máu trong người sôi trào, cậu ta đã làm một việc táo bạo nhất trong ngần ấy năm.

Khoảnh khắc Lệ Lai Hi bị còng tay rất yên tĩnh, nhìn con trai mình với đôi mắt âm ngoan ẩm ướt, giống như một con rắn độc hung hăng cắn ở trên cổ Lệ Ngang, trong lúc nhất thời hô hấp của Lệ Ngang đều loãng lên.

Sau khi nhìn Lệ Lai Hi lên xe mẹ Lệ thoát lực ngã xuống đất, người phụ nữ gầy gò, khắp mặt và người đều có vết bầm tím, ngoài ra còn có những vết thương đóng vảy.

Đầu tóc rối bời, một lúc sau cô mới bật cười thành tiếng, bao nhiêu năm nhẫn nhịn, đêm nào cô cũng nghĩ cách băm thây người đàn ông đó ra từng mảnh, làm sao chỉ cần vào tù là có thể nguôi ngoai nỗi hận trong lòng.

Kể từ đó, Lệ Ngang không còn ủ rũ như vậy nữa, cậu ta cảm thấy ông trời cũng không tệ lắm, ít nhất bây giờ mặt trời có thể cho anh một ít ánh nắng rồi.

Cậu ta vay tiền từ Cù Mộ để mở quán bar, công việc kinh doanh của quán bar bùng nổ, sau khi trả hết tiền, Lệ Ngang liền bắt đầu tích cóp tiền, mấy năm nay sức khỏe của mẹ cậu ta không được tốt lắm, có chút tiền không đến mức sốt ruột lấy không.

Ngoài tham gia lớp học, cậu ta còn tự học cách sử dụng máy tính, hợp tác với Cù Mộ để mở một phòng làm việc nhỏ, qua nhiều năm, cậu ta cũng có một số tiền nhỏ trong tay.

Cuộc sống yên bình bị phá vỡ nửa năm trước, Lệ Lai Hi ra tù, sau khi ra tù không cải tạo mà nghiện cờ bạc, vô tình thấy được Lệ Ngang liền đến xin tiền một hai lần.

Vừa mới bắt đầu Lệ Ngang động lòng trắc ẩn, nghĩ đến tình cha con nên cho tiền, nhưng sau đó càng ngày càng tệ, nếu không đưa sẽ đập phá cửa hàng, Lệ Ngang đột nhiên cảm thấy bất lực.

Liệu một người thường xuyên sống trong bùn nhơ có thể đứng dậy và sống trong sạch một cách dễ dàng sao??

Lệ Ngang! Cù Mộ từ trong bình uống một hớp rượu mạnh, sau đó đột nhiên đứng dậy,

"Đi thôi, đi thả lỏng thôi!"

?

"Mày nói thả lỏng chính là cái này?" Lệ Ngang không xác định nói.

Cù Mộ giơ cây gậy trong tay, câu môi cười đến gian trá, Đi!

Ngày hôm đó, vào buổi chiều cuối hè, hai người dùng bao tải đánh Lệ Lai Hi họ rồi ném vào thùng rác, tung một nắm xương già cũng chịu không được, hai người ngồi dưới đất, nhìn nhau cười.

Cù Mộ gãi gãi tóc, cười khoa trương:

"Yên tâm đi, nếu tao coi mày là anh em, tao sẽ không bỏ qua việc giúp mày đâu, chuyện cũ này sớm muộn gì cũng sẽ xử lý!"

Lệ Ngang cười, hắn nuốt xuống chua xót, như thể tất cả hy vọng và ánh nắng đều do Cù Mộ mang cho cậu ta, sinh hoạt cũng không phải tất cả đều không như ý.

"Mẹ nó, mày thật đúng là có người trong lòng nha ~"

"Biến biến biến, mẹ nó mày bình thường chút coi!" Cù Mộ hướng tránh qua một bên, có chút phát lạnh, sợ tên này sẽ phát d*m.

Con hẻm này rất ít người lui tới, cũng không có người ở, cơ bản là vắng vẻ, nhưng khóe mắt Lệ Ngang thoáng nhìn thấy một chiếc giày thể thao màu trắng, đôi mắt nguyên bản thoải mái lập tức trở nên sắc bén, Ai?

Giày thể thao màu trắng do dự một chút, chậm rãi từ sau bức tường đi ra, nhìn thấy có người đi tới, Lệ Ngang mềm hạ đôi mắt,

"Nhóc đáng yêu, sao nhóc lại ở đây?"

Nghe được Lệ Ngang xưng hô Đào Yêu mờ mịt ngẩng đầu, Nhóc đáng yêu?

Là gọi cậu sao?

"Ừm......! Xin lỗi, mình không phải cố ý nhìn lén chuyện của các cậu, hôm nay mình đúng lúc có chút việc muốn tới đây, yên tâm, ình thật sự cái gì cũng không nhìn thấy, thật sự!"

Nghĩ nghĩ Đào Yêu quyết định chủ động xin lỗi, cậu không muốn bị giết người diệt khẩu đâu, cậu còn trẻ, thậm chí còn chưa nắm tay của bạn gái nào đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!