Chương 10: Sao Lại Mềm Như Vậy Chứ

Trà Cúc Dưa Leo

Buổi chiều ngày thứ sáu luôn trôi qua rất chậm, sau khi học sinh sốt ruột chờ đợi, chuông tan học rốt cuộc cũng vang lên, học sinh thu dọn cặp sách gần như lập tức ùa về phía cửa, như thể chỉ một giây sau sẽ bị khóa ở ngoài vậy.

Đào Yêu ngồi bàn trên khẽ nhíu mày, hôm qua không biết mất cặp sách ở đâu, may mà chỉ có bài kiểm tra cùng quyển vở, cuối tuần bài tập nhiều như vậy, không có cặp sách cậu làm sao mà lấy về đây a?

Cho. Ngón tay Cù Mộ kẹp kẹo con thỏ trắng đưa tới trước mặt Đào Yêu, Ăn đi.

Đào Yêu: A? Làm sao bây giờ lại phải ăn?

"Chút nữa không có mà ăn đó, ăn đi." Cù Mộ nhíu mày.

Thấy người còn chưa có phản ứng, Cù Mộ xé giấy gói kẹo, nhéo má người ta một cái, nhét viên kẹo vào miệng, xong việc lại khẽ xoa xoa ngón tay, sao lại mềm như vậy chứ?

Gaia ngơ ngác nhìn một màn này, hai người này khi nào mà quan hệ tốt như vậy chứ, còn có thể đút kẹo cho nhau nữa chứ, cậu ta ở chung với lão đại đã rất lâu còn chưa được đối xử như vậy đâu!

"Nhóc ở chỗ này chờ một chút, đợi lát nữa tôi lại quay về thì mới đi." Cù Mộ dặn dò, sau đó quay đầu nhìn Gaia nói:

"Quang nhi, đi cùng tao xử lý chút chuyện này."

Gaia gật đầu, nhìn hai người đi ra ngoài Đào Yêu có chút sững sờ, suy nghĩ một chút, cậu lấy ra một quyển bài tập đặt ở trên bàn, vẫn như cũ rất chăm chú viết.

Nhìn mấy tên đầu đỏ bị nhét vào xe cảnh sát Cù Mộ mới lôi kéo Gaia từ sau cột điện ra ngoài, Gaia có chút bối rối, cậu ta cùng lão đại ra ngoài chỉ để nhìn hắn gọi điện thoại rồi nhìn mấy tên ngốc chui vào trong xe cảnh sát sao?

Cù Mộ: Đi thôi.

Gaia: Đi đâu?

Cù Mộ:

"Quay về trường học a."

Gaia:

"! ! Cho nên, tui ra đây là vì cái gì vậy?"

Cù Mộ sờ sờ cái mũi chỉ lo đi trước,

"Còn có thể là cái gì, làm mày vui vẻ chút thôi."

Gaia: ! Được rồi. Cũng không có vui lắm đâu.

"Đi lấy sách đi? Gọi tên ngốc đó xuống, tao không lên đâu." Đến cửa trường Cù Mộ mới phát hiện hắn dường như không có thông tin liên lạc của Đào Yêu, gọi lại Gaia muốn lên lầu nói.

Gaia đáp bừa, lão đại không cần cũng thế!

Cù Mộ nửa ngồi trên xe đạp chán nản bấm điện thoại, nhìn thấy hai người đi về phía tòa nhà dạy học, nói vừa cười đi tới Cù Mộ cảm thấy kỳ quái, hai người này còn có thể cùng nhau nói chuyện sao? Thằng nhóc này cười rộ lên thật đúng là đẹp a.

"Sao lại ôm sách làm gì?"

Thấy người ta ôm một chồng sách đi lại Cù Mộ hừ lạnh một tiếng.

Đào Yêu giải thích:

"Mình bị mất cặp sách nên chỉ có thể cầm nó. Mình đi bộ về là được rồi."

Tùy nhóc. Dứt lời thì đạp xe đi mất.

Gaia cũng vẫy tay với cậu,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!