Sau khi chiếc xe đi vòng quanh cổng công ty giải trí Tinh Diệu lần thứ ba, Lam Mộc Vũ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nói: "Anh tài xế, làm ơn bật nhỏ điều hòa một chút."
"Tiểu Trương, tắt điều hòa đi."
Nghe Lê Nhược Nam ra lệnh, tài xế tắt điều hòa.
Nhưng một lát sau, nhiệt độ trong xe lại bắt đầu tăng lên, khiến Lam Mộc Vũ muốn bật khóc. Nàng tế nhị hỏi khẽ: "Anh tài xế, có thể bật điều hòa lên một chút được không? Bật mức nhỏ thôi?"
Lê Nhược Nam giành lời: "Điều hòa hỏng rồi, Tiểu Trương hôm nay chưa kịp đi sửa, không ngờ tắt đi lại bị nghẹn luôn, em chịu khó đi."
Nghe Lê Nhược Nam nói xong, tài xế nhanh chóng giảm tốc độ, giả vờ đưa tay chỉnh nút điều hòa, "Lam tiểu thư, thật ngại quá, cái điều hòa này thật sự hỏng rồi, lát nữa tôi sẽ đi sửa ngay."
Lam Mộc Vũ: ???
Quả là sức mạnh của tư bản đáng sợ, đồng tiền làm mờ con mắt. Ban nãy Lê Nhược Nam không thấy tài xế cố ý vặn lên mức lớn nhất, ở giữa không hề dừng lại chút nào sao?
Nàng quay đầu đánh giá Lê Nhược Nam một lượt, cánh tay với lớp lông tơ dựng thẳng lên vẫn bất động như thể chỉ có mình nàng sắp chết cóng. Lam Mộc Vũ từ tận đáy lòng muốn lạy Lê Nhược Nam một cái, chẳng lẽ đây chính là lòng tự trọng và bản lĩnh của tổng tài trong truyền thuyết ư?
Lê Nhược Nam bắt ngay được ánh mắt của Lam Mộc Vũ, quay về phìa nàng chìa tay ra nói: "Tôi cũng đâu thể tự sửa?"
Lam Mộc Vũ ngó nghiêng một hồi, lại trầm mặc thêm một lúc, kết quả liền lái hẳn sang chủ đề khác, hỏi Lê Nhược Nam: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Em cảm thấy nên đi đâu?"
Lê Nhược Nam hiếm khi "trưng cầu ý dân", lại còn là hỏi ý kiến Lam Mộc Vũ, điều này chứng tỏ tâm tình của cô hôm nay cũng không tồi, vậy nên Lam Mộc Vũ đề nghị: "Có thể đi xem phim không?"
"Không đi."
"Em mới xem được bộ phim đó, thấy nó được đánh giá rất cao trên mạng, chị thực sự không có ý định xem xét chút sao?"
Lê Nhược Nam do dự một lúc, lại thấy ánh mắt Lam Mộc Vũ nhìn mình sắp phát nổ sao Mai sao Hôm tới nơi, cuối cùng vẫn là không nỡ từ chối nàng. "Được, nhưng bên ngoài quá nhiều người, đối với em không an toàn cho lắm, tôi gọi người đi mua đĩa, trong nhà chúng ta có phòng chiếu phim."
Khóe miệng Lam Mộc Vũ nhanh chóng cong lên, vui vẻ đáp: "Được!"
"Cơ mà, tôi chỉ xem vì muốn đánh giá bộ phim này đối với em có coi là tài nguyên tốt hay không thôi!" Lê Nhược Nam mạnh miệng giải thích.
"Ừm, em hiểu rồi." Lam Mộc Vũ đã quen với một Lê Nhược Nam như này, cái kiểu người ngoài miệng thì xéo xắt nhưng trong lòng lại vẫn âm thầm quan tâm ấy mà, cũng không phải người xấu tính, chỉ hơi giống con vịt chết vẫn mạnh miệng thôi. Không biết có phải bị chuyện gì kích thích hay không, mà ngay khi ánh mắt nàng liếc thấy phía trước là khu phố buôn bán, liền vội bảo tài xế: "Dừng xe, dừng xe, tôi muốn xuống."
"Em muốn đi đâu?"
"Phía trước có tiệm trà sữa, đi xem phim mà không có đồ uống thì còn gì thú vị nữa?"
Lê Nhược Nam không chút khách khí nhìn xuống bụng Lam Mộc Vũ, âm giọng lại mang chút mỉa mai: "Bây giờ tiêu chuẩn của nghệ sĩ thấp vậy sao? Vừa ăn sáng xong đã đòi uống trà sữa, không cần giữ dáng nữa à?"
"Tiêu chuẩn thấp thì sao chứ, người ta trời sinh đã có tố chất tốt rồi." Lam Mộc Vũ chớp mắt với cô ấy, "Ăn bao nhiêu cũng không mập, đặc quyền này trước giờ mấy ai có chứ?"
Lê Nhược Nam cười lạnh một tiếng: "Dạ dày yếu, hấp thụ kém, có gì mà đắc ý?"
Lam Mộc Vũ không ngờ Lê Nhược Nam lại nhớ cả chuyện này. Từ nhỏ thể chất của nàng đã không tốt, dạ dày cũng thường xuyên có vấn đề, khả năng hấp thụ dinh dưỡng cũng khác người bình thường. Đến tận thời đại học, mẹ vẫn sợ nàng ốm yếu nên đã tìm đủ cách bồi bổ thêm, mỗi ngày đều bắt nàng uống thuốc bắc.
Mà Lê Nhược Nam, người từng là thủ khoa đại học Yến Thành năm đó, khi còn học nghiên cứu sinh đã thường xuyên được mẹ Lam Mộc Vũ mời đến dạy kèm, hi vọng cô ấy giúp Lam Mộc Vũ ôn tập chút đỉnh.
Việc hòa thuận vui vẻ trong buổi phụ đạo là điều không thể nào xảy ra, chẳng qua ngày thi đại học thì mọi chuyện muốn nói ra sao cũng đều phải dựa trên kết quả, nên một ngày kết thúc mà không nói được mấy câu đã là sự hòa hợp lớn nhất giữa hai người rồi.
Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, Lê Nhược Nam vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Bị người khác nhớ đến như vậy, Lam Mộc Vũ cũng có chút cảm động, nhưng bản thân nàng vẫn không hề thỏa hiệp, kiên quyết nói: "Em muốn xuống xe."
Khi Lam Mộc Vũ nhoài người lên quyết muốn chạm tay vào vô lăng, làm bộ muốn mở cửa xe, thì Lê Nhược Nam mới thỏa hiệp, nàng chờ câu "Tiểu Trương, dừng xe!" của cô mãi.
Đạt được mục đích, khóe miệng Lam Mộc Vũ khẽ nhếch lên, nhanh chóng mở cửa xe nhảy tót ra ngoài. Thời tiết bên ngoài khô nóng khiến nhiệt độ cơ thể nàng hơi tăng lên, có thể nói là đã trở về trạng thái bình thường, dù nắng hè có chói chang thì đối với nàng lúc này mà nói vẫn thật là thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!