Chương 7: Tư bản đê tiện

Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, Lê Nhược Nam và Lam Mộc Vũ lần lượt lên xe, tài xế hỏi: "Lê tổng, chúng ta đi đâu ạ?"

Lê Nhược Nam nhíu mày không trả lời, tài xế cũng không dám hỏi thêm, đành lái xe lòng vòng trong nội thành trước.

Lê Nhược Nam liếc qua đánh giá Lam Mộc Vũ đang dán mắt vào điện thoại không rời một lượt, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Rốt cuộc, Lê đại tổng tài như cô tuy có không ít khuyết điểm, nhưng bị người ta nói nghèo thì là lần đầu tiên trong đời đấy.

Lam Mộc Vũ hoàn toàn không nhận ra điều này, nàng hỏi: "Em có nên xóa bài đăng Weibo tối qua không? Hay lát nữa nhờ Tinh Diệu đăng bài chào mừng em gia nhập, ý chị thế nào?"

Lê Nhược Nam vẫn im lặng, chỉ nhìn Lam Mộc Vũ.

Lam Mộc Vũ cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại, "Hay là khỏi làm phiền Tinh Diệu đi, em tự đăng cũng được, hình như làm vậy cũng hợp lí hơn?"

"Cứ để họ đăng đi." Lê Nhược Nam đưa số liên lạc của tổng giám nghệ sĩ Tinh Diệu cho Lam Mộc Vũ, "Người đại diện của em, họ vẫn đang lựa chọn, trước đó nếu có việc gì thì cứ liên hệ với người này."

"Vậy thì tốt rồi, cơ mà bây giờ chúng ta đi đâu thế? Em có cần đến Tinh Diệu để làm quen một chút không?"

"Không cần, đến lúc đó đội ngũ của em sẽ được sắp xếp ổn thỏa, phòng làm việc cá nhân của em chỉ là trên danh nghĩa của Tinh Diệu thôi."

"Phòng làm việc cá nhân?"

"Ừm, hợp đồng vừa kí em không xem kỹ sao? Tòa nhà văn phòng chi nhánh Lê Thị ở Vân Thành, tôi sẽ dành riêng một tầng cho em, tài nguyên điện ảnh của em sẽ lấy từ Tinh Diệu, những việc khác đều cho em tự quyết."

Nghe có vẻ tự do hơn, nhưng Lê Nhược Nam làm gì cũng muốn có lợi, Lam Mộc Vũ cảnh giác hỏi: "Có chuyện tốt như vậy sao?"

"Ừm... đội ngũ của em, em tự trả tiền."

Lam Mộc Vũ: ......

Nàng quá tin tưởng Lê Nhược Nam, chỉ vội vàng xem hợp đồng chia lợi nhuận, đến nỗi những điều khoản khác cũng không xem kĩ.

Nàng biết ngay chuyện không đơn giản như vậy mà!

Nói xong chuyện chính, Lê Nhược Nam cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi ra nghi ngờ cứ tồn đọng trong lòng mình: "Tôi có chỗ nào giống kẻ nghèo kiết xác à, sao lúc nãy ở quán cà phê em lại cứ nhất quyết muốn Phù Dao trả tiền?"

Lam Mộc Vũ quay đầu nhìn Lê Nhược Nam, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của nàng lại cất giấu vài phần giảo hoạt, lém lỉnh đáp: "Đến điều hòa chị cũng không cho em bật thì chị lấy đâu ra tiền trả bữa vừa rồi?"

"Điều hòa là một chuyện, chuyện vừa rồi lại là chuyện khác."

"Ồ, vậy là chị thừa nhận chị có tiền, chỉ là keo kiệt không muốn cho em bật điều hòa sao?" Lam Mộc Vũ u oán nói.

Lê Nhược Nam trả lời: "Tôi đã cho em cơ hội, là do em nói không cần."

Cô ấy bỏ hợp đồng chia đôi, chỉ vì cái điều hòa này sao? Lam Mộc Vũ lần thứ hai thầm mắng Lê Nhược Nam là đồ tư bản đê tiện. Tiếc là chỉ có thể mắng thầm.

Lê Nhược Nam bổ sung thêm: "Nếu em không phục, có thể tìm ba mẹ em để xin bật điều hòa. Tôi nghĩ họ sẽ rất vui khi nghe về cuộc sống của em ở Vân Thành những năm qua, đặc biệt là về cô tiểu thư họ Phù kia."

Cái người luôn kể những chuyện kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, lại bị chuyện tình cảm rẻ tiền ba xu cẩu huyết của nàng làm kinh động sao?

Lam Mộc Vũ lập tức lắc đầu.

Lê Nhược Nam hỏi tài xế: "Tiểu Trương, trong xe không bật điều hòa à, sao tôi cảm thấy hơi nóng nhỉ?"

"Dạ có bật, có cần tôi giảm độ ẩm xuống không ạ?"

Lê Nhược Nam cười lạnh một tiếng: "Giảm xuống mức thấp nhất, để người ta khỏi nói chúng ta không có tiền."

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, phát hiện hai người đều không có ý kiến gì, liền chỉnh điều hòa xuống mức thấp nhất, luồng gió lạnh buốt từ các lỗ thông gió xe thổi ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!