Nghe thấy tiếng động, Lam Mộc Vũ theo phản xạ quay đầu lại. Phù Dao, người mà trong trí nhớ của nàng luôn gọn gàng, chỉn chu tươm tất, lại xinh đẹp như hoa; giờ phút này đây trên gương mặt không chỉ không có chút phấn son mà còn tái nhợt, đôi mắt thâm quầng sưng húp, hàng lông mày hơi nhíu lại, khiến Lam Mộc Vũ nhất thời cảm thấy xa lạ.
Trong đầu nàng chợt lóe lên cảnh tượng Phù Dao mất kiểm soát lái xe đâm về phía Lê Nhược Nam, tầm mắt của nàng cũng như bị nhuộm một màu máu đỏ. Lam Mộc Vũ cảnh giác bước lên trước, chắn trước mặt Lê Nhược Nam, lại nói Phù Dao: "Đây là địa bàn của Tinh Diệu, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện."
Phù Dao tuy tức giận nhưng chưa tới mức mất lí trí, Vân Thành có rất nhiều phim trường, là một trong những nơi có địa vị không nhỏ trong giới giải trí Hoa Quốc. Mà Thiên Hạo giải trí của nhà họ Phù mới thành lập không lâu, nếu gây chuyện ở đây, họ sẽ lập tức lên hot search một lần nữa.
Cô ta tuy mới vào nghề nhưng gần đây đã tham gia một chương trình tạp kĩ, hình tượng được xây dựng cũng khá tốt, thu hút không ít người hâm mộ. Nếu bị người chụp được bộ dạng này của bản thân rồi tung lên mạng, chắc chắn sẽ có đủ loại gạch đá rồi suy luận trái chiều quấn thân, vậy nên cô ta đành thỏa hiệp, đi vào một quán cà phê tư nhân bên cạnh, nơi có tính bảo mật tốt hơn.
Trong quán cà phê cũng có khá nhiều người, ba người họ chọn một phòng riêng. Phù Dao nhìn Lê Nhược Nam đang được Lam Mộc Vũ che chắn phía sau, tức giận hỏi: "Cô ta là ai?"
"Đây là chị gái của tôi." Lam Mộc Vũ kéo ghế cho Lê Nhược Nam ngồi, quan sát sắc mặt Lê Nhược Nam rồi giải thích: "Cha mẹ tôi lo lắng cho tôi, nên nhờ chị ấy tới thăm nom, săn sóc."
Phù Dao đánh giá Lê Nhược Nam một lượt. Hôm nay cô không mặc trang phục công sở mà cùng Lam Mộc Vũ mặc váy liền với áo màu nhạt, vẻ sắc sảo của cô vì thế thu lại nhiều phần, dịu đi không ít, nên Phù Dao rất nhanh chóng đã tin vào lí do này của Lam Mộc Vũ.
Phù Dao gật đầu, ra hiệu cho Lam Mộc Vũ vài cái, muốn nói chuyện riêng với Lê Nhược Nam. Nhưng Lam Mộc Vũ không để ý, còn ân cần chọn bữa sáng cho Lê Nhược Nam.
Điều này khiến Phù Dao vô cùng khó chịu, cảm giác như mình mới là người thừa thãi.
Khi Lam Mộc Vũ gọi món xong, Phù Dao không thể chờ đợi được nữa, chất vấn: "Hôm qua em tự ý rời đi, tôi xem như em là vì chị gái đến đột ngột, tôi không trách cứ làm gì. Nhưng buổi tối sau khi về nhà em đăng Weibo như vậy là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Lam Mộc Vũ cắt dứa kẹp vào bánh mì, rồi đưa bánh mì và sữa bò cho Lê Nhược Nam, "Đừng chỉ uống cà phê mãi."
Lê Nhược Nam gật đầu, chỉ đóng vai người chị gái được nhờ chăm sóc, im lặng ngồi một bên, cố gắng giảm sự hiện diện của mình.
"Lam Mộc..."
Lam Mộc Vũ cắt lời Phù Dao: "Hợp đồng kí kết với Thiên Hạo đâu? Chị mang theo chưa?"
"Không mang, nhưng công ty có, ăn xong là có thể đi kí luôn." Phù Dao thở phào nhẹ nhõm, nếu Lam Mộc Vũ chủ động đề cập, hẳn là vẫn còn hi vọng?
"Có bản sao điện tử không? Cho tôi xem trước."
"Em xem rồi còn nói không có vấn đề gì, tôi sẽ không hại em, em còn không tin tôi sao?"
Phù Dao có chút chột dạ, bản hợp đồng mà cô ấy định đưa cho Lam Mộc Vũ vốn chỉ có 10% lợi nhuận chia cho nàng, tối hôm qua vì tức giận chuyện bị mất mặt, cô ta đã sửa thành chỉ còn 5%.
Lam Mộc Vũ cười nhẹ, ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ soi chiếu ngũ quan, tựa như vô tình phủ lên gương mặt nàng một tấm khăn voan mỏng nhẹ, chỉ để làm nền cho những chói lóa, rực rỡ, đẹp càng thêm đẹp, tinh xảo càng thêm lộng lẫy. "Hợp đồng còn chưa mang đến mà chị đã tìm tôi làm gì? Tôi nghe nói trước đó Tinh Diệu giải trí có liên lạc với tôi, nhưng bị người tự xưng là người đại diện của tôi từ chối?"
Phù Dao tránh ánh mắt của Lam Mộc Vũ, "Không, không phải tôi."
"Ồ, tôi cũng chưa nói là chị, chị vội phủ nhận làm gì chứ?" Lam Mộc Vũ uống một ngụm sữa bò, "Chỉ là hơi tiếc, đã bỏ lỡ hợp đồng với Tinh Diệu."
Miệng thì nói vậy, nhưng Lam Mộc Vũ đã vui như mở cờ trong bụng, bởi lẽ hợp đồng mà cô ấy đã kí được là hợp đồng mà nghệ sĩ được hưởng 100% lợi nhuận, công ty còn miễn phí cung cấp tài nguyên.
"Thứ Tinh Diệu cho được, chẳng lẽ Thiên Hạo không cho được em sao?" Phù Dao mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "Lam Mộc Vũ, rốt cuộc em muốn làm loạn đến bao giờ? Dù người nhà tôi hôm qua có nói nặng lời một chút, nhưng chẳng phải em nói yêu tôi à? Em vì tôi nhẫn nhịn một chút thì thiệt thòi gì chứ? Em nhất định phải làm tôi khó xử mới vừa lòng sao?"
À... Tinh Diệu có thể cho, nhưng Thiên Hạo thực sự không thể cho haha. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, suốt ngày kêu nàng phải nhẫn nhịn? Nàng đâu phải Ninja Rùa, nói nhịn là phải nhịn sao?
Nhưng mặc cho Phù Dao ngày càng kích động, Lam Mộc Vũ lại cứ bình tĩnh đáp: "Ừm, họ nói không sai, họ sỉ nhục tôi trước mặt mọi người vì tôi không có chỗ dựa là đúng, cũng do tôi không biết điều, lại còn gây sự vô cớ nữa chứ, ngàn vạn lần đều là tôi sai."
Phù Dao tuy biết rõ người nhà mình tính tình thế nào, và có thể đoán được họ đã gây khó dễ cho Lam Mộc Vũ ra sao. Nhưng cách nói chuyện đầy mỉa mai của Lam Mộc Vũ khiến cô ta rất bất mãn. Dù biết mình đuối lý, cô ta vẫn ngoan cố bao biện:
"Chẳng phải em nói yêu tôi, sẵn lòng làm mọi thứ vì tôi sao? Tôi đã nói rồi, đợi tôi tiếp quản hoàn toàn Thiên Hạo, em sẽ không phải chịu ấm ức nữa. Chẳng phải em đã nói sẽ giúp tôi à?"
Lê Nhược Nam ở bên cạnh nghe thấy vậy bèn không giấu nổi ngạc nhiên, nhướn mày nhìn Lam Mộc Vũ một cái, khóe môi hơi cong lên rất ý vị.
Lam Mộc Vũ tránh né ánh mắt của Lê Nhược Nam, và cũng từ ánh mắt của cô, nàng thấy rõ sự giễu cợt trần trụi.
Cho nên nàng vì cái gì mà còn dẫn theo Lê Nhược Nam đến đây ăn của người ta một bữa miễn phí? Lê Nhược Nam có biết trước đây nàng 'liếm láp' Phù Dao đến mức nào không? Tệ thật... Hình tượng mà nàng cố gắng gìn giữ từ khi trọng sinh đến giờ đều vỡ nát tan tành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!