Lam Mộc Vũ cố gắng diễn cho ra trò, như một minh tinh màn ảnh, song lại không thể nặn được ra giọt nước mắt nào, đành phải tỏ vẻ đáng thương níu lấy vạt áo Lê Nhược Nam, thiếu điều gọi hai tiếng baba.
Lê Nhược Nam nhẫn tâm giật ra, quyết đoán bảo: "Em tự mình tìm khách sạn ở đi."
"Không được!" Lam Mộc Vũ buột miệng nói, rồi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, liền vội vàng giải thích: "Em vừa mới từ chối Phù Dao, ở Vân Thành đất khách quê người, không có ai thân thích, nhỡ bị bắt đi thì......"
"Ồ, việc đó thì liên quan gì đến tôi? Lam tiểu thư có cần tôi nhắc em một câu không? Chúng ta bây giờ không còn quan hệ gì nữa."
Lam Mộc Vũ nghiến răng, nàng cũng muốn cắn chết cái người đã hủy hôn kia, nhưng hiện tại phải nghĩ kế mưu sinh đã. Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi vặn ngược: "Nhưng cha mẹ em nhờ chị chăm sóc em, chị không sợ em kiện chị sao?"
Lê Nhược Nam hừ nhẹ một tiếng: "Vậy thì Lam tiểu thư cứ về Yến Thành kiện tôi đi."
Lam Mộc Vũ tưởng tượng đến cảnh cha mẹ bị nàng làm cho tức giận đến mức muốn tuyệt giao, dù Lê Nhược Nam có được họ nhờ đến trông nom xem xét tình hình của mình, nàng cũng không dám về nhà với dáng vẻ như này.
Đừng hỏi nữa, càng nói càng mất mặt, càng muốn tìm lỗ để chui.
Lam Mộc Vũ nhìn ngắm đầu ngón tay mình, xe từ từ dừng lại, tài xế Tiểu Trương nhanh nhẹn mở cửa cho Lê Nhược Nam, "Lê tổng, đến nơi rồi."
Lê Nhược Nam đưa laptop cho tài xế, mở cửa xe bước ra, Lam Mộc Vũ yên lặng ghé vào cửa sổ xe chờ đợi, trời đã tối hẳn, đèn đường hai bên cũng vì cơn mưa này mà nhòe đi vài phần, vờn quanh còn có chút hơi nước mông lung, mờ ảo.
Ngay giây sau, cửa xe bị người mở ra từ bên ngoài, may mà Lam Mộc Vũ kịp thời bám vào lưng ghế phụ, nếu không thì đã theo quán tính ngã ra ngoài mất.
Lê Nhược Nam đưa tay ra, thấy Lam Mộc Vũ không sao, bèn giả vờ chống tay vào cửa xe: "Còn không mau xuống, cần tôi mời sao?"
"Xuống xe làm gì?" Lam Mộc Vũ cảnh giác nhìn Lê Nhược Nam, ôm chặt lấy lưng ghế phụ, "Chị đừng hòng vứt em ra ngoài, đêm nay em ngủ trong xe."
"Tôi có đặt cơm ở nhà. Nhưng chắc Lam tiểu thư đã ăn ở nhà bạn gái cũ... nhà cha mẹ cô ấy rồi, xem ra tôi lo xa quá."
"Ở trong nhà?"
Lam Mộc Vũ lập tức phản ứng lại, nhanh chóng xuống xe chạy theo, chui vào ô của Lê Nhược Nam, "Từ từ đã, em đói, em đói lắm, đói chết em rồi!"
Đây là khu dân cư, cây xanh được chăm chút rất tỉ mỉ, dù buổi tối không nhìn rõ, vẫn có thể thấy được từng hàng cây được cắt tỉa chăm chút đàng hoàng, tạo hình đầy vẻ nghệ thuật. Đi qua một con đường lát đá, ba người đến trước một căn biệt thự đơn lập, Lê Nhược Nam cũng chủ động hạ ô xuống, cất đi.
Lam Mộc Vũ nghe Lê Nhược Nam ra lệnh: "Mở cửa."
Lam Mộc Vũ rất tự giác đứng sang một bên, nhường chỗ cho tài xế, trong lòng không quên thầm chửi Lê Nhược Nam một câu, sao lại giao chìa khóa cho tài xế?
Thảo nào người ta nói tổng tài chỉ biết kiếm tiền, kinh nghiệm sống bằng không.
Nhưng cô ấy không thể tìm một nữ tài xế sao, nhất định là nam à?
Nghĩ đi nghĩ lại thì... nhỡ đâu Lê Nhược Nam thực sự thuê một cô gái trẻ lái xe cho mình, hai người sớm chiều ở chung một chỗ... Lam Mộc Vũ rùng mình, nhất định là không chịu được.
Mà tài xế bị Lam Mộc Vũ nhìn cũng không hề có ý gì, chỉ thân thiện cười với nàng một cái.
Lam Mộc Vũ: ?
Lúc này, Lê Nhược Nam đột nhiên quay lại, nhìn Lam Mộc Vũ nói: "Để tôi mở cửa cho em."
"Ơ, em á?" Lam Mộc Vũ chỉ vào bản thân, gương mặt nàng đơ ra. Thực sự có thể gọi là đần thối...
"Vừa mới đưa thẻ cho em, đó là chìa khóa."
Lam Mộc Vũ lấy chiếc thẻ vừa nhận được ra xem, phát hiện quả nhiên là một chiếc thẻ trông giống thẻ ngân hàng nhưng thực chất lại để mở cửa nhà.
Vậy nên Lê Nhược Nam là đang chơi xỏ nàng một vố?
Nàng vừa định nổi giận, song nghĩ đi nghĩ lại thì, ngôi nhà này hình như đáng giá hơn vài đồng bạc lẻ nàng có thể xin được gấp vạn lần, có vẻ... vẫn rất hời nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!