Chương 3: Gặp "quỷ"

Lam Mộc Vũ điều chỉnh tư thế của bản thân một chút, lười biếng dựa vào tường, đầu ngón tay cũng như có như không mà xoắn lọn đuôi tóc, quan sát hai người Phù Dao và Khương Thiên Nhu qua một lớp cửa kính lớn.

Cũng may Phù gia đã bao trọn cả một tầng, mặt khác đều trống không, khách mời cũng đã tề tựu đông đủ, không gian xung quanh hiển nhiên chẳng có một bóng người.

Cách đó không xa, Phù Dao cùng Khương Thiên Nhu tựa hồ có chút cãi vã. Khương Thiên Nhu xoay người muốn rời đi, Phù Dao thì theo sát phía sau, vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Hai người từ đầu bên này ồn ào tới bên kia, rốt cuộc cũng dừng bước.

Lam Mộc Vũ dâng lên một ý cười trào phúng, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Ai có thể nghĩ ở thời điểm hiện tại hai người này còn chí chóe ầm ĩ, một năm sau liền có thể ân ái ngọt ngào trên giường trước mắt nàng đâu?

Nàng lặng lẽ bước từ trong khúc rẽ ra, nhân lúc hai người kia xô đẩy nhau mà tìm cho mình một nơi ẩn nấp: phía sau cây cột trang trí lớn, hoàn hảo hòa mình vào màn đêm.

Thong thả ung dung rút từ trong túi ra chiếc di động, chuyển tới phần chức năng của camera, thu hẹp tiêu cự. Phù Dao cùng Khương Thiên Nhu lập tức thu trọn vào trong màn hình di dộng.

Lam Mộc Vũ thích thú nhìn hai người tương tác qua lại trong video cũng phải thầm cảm thán rằng 'xa nhau lâu ngày gặp lại liền biến thành dáng vẻ này sao?' Phù Dao nhanh chóng tiến tới cầm tay Khương Thiên Nhu, mà Khương Thiên Nhu thì giãy giụa như có ý muốn giằng ra.

Lại một đoạn dài dòng lôi lôi kéo kéo, Khương Thiên Nhu đang trốn tránh cái gì cũng không biết, mà Phù Dao thì một lần lại thêm một lần kiên nhẫn khuyên bảo, thậm chí còn thủ sẵn cái thế để thề thốt rồi.

Chờ đến khi Lam Mộc Vũ cảm thấy bản thân đã cầm điện thoại tới mỏi nhừ cả tay, Phù Dao lại đột nhiên kéo Khương Thiên Nhu lại, nhanh chóng cưỡng hôn.

Oa!

Lam Mộc Vũ nhướn mày, hai mắt sáng long lanh, nàng còn chẳng hề bận tâm tới việc bản thân bị cắm sừng, ngược lại mong mỏi họ ân ái nhiều thêm chút nữa. Nhớ lại bản thân của kiếp trước làm loạn khi chứng kiến hai người này lăn giường, nàng lại không nhịn được nhạo báng một phen.

Nàng cần gì phải nháo nhào lên chứ, trực tiếp quay chụp lại rồi bán trên trang phim người lớn là được không phải sao?

Nhan đề "Ảnh hậu nổi tiếng quyến rũ nữ biên kịch say rượu" nghe thôi đã thấy hấp dẫn, hẳn cũng sẽ kiếm về cho nàng bộn tiền.

Rốt cuộc Lam Mộc Vũ lại nhớ ra một chuyện hết sức hệ trọng, đó chính là bản thân trọng sinh vừa đúng thời điểm mới đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, vừa khéo từ hôn, vứt bỏ luôn vị hôn thê đáng quý.

A... Có chút cảm giác lạnh sống lưng.

Nhưng dù sao thì nàng cũng phải kiếm sống, quay được video này, thu chút lợi nhuận từ chỗ Phù Dao cũng không tính quá đáng chứ?

Khi Lam Mộc Vũ đang tự trách bản thân vì những hành động ngu ngốc trong quá khứ, hai người kia cũng dừng lại, camera điện thoại của cô thậm chí còn quay được cả những sợi trong suốt kéo ra từ khóe miệng họ.

Phù Dao có thể khiến Lam Mộc Vũ của kiếp trước mê mẩn, còn trở thành ảnh hậu, nhan sắc đương nhiên không cần bàn cãi. Với nhan sắc đó, việc chủ động lao vào lòng người như vậy hẳn có thể khiến Khương Thiên Nhu mềm lòng.

Phù Dao nói gì đó với Khương Thiên Nhu, Khương Thiên Nhu cúi đầu, hai người nắm tay nhau đi về phía sảnh tiệc.

Vở kịch đã hạ màn, Lam Mộc Vũ xoay người liền lưu video, không quên thưởng thức thêm vài lần trước khi tắt máy, cơ mà —

"Xin lỗi, xin lỗi, cô có sao không ạ? Thành thật xin lỗi!"

Đúng vậy, đôi khi người quá đắc ý sẽ hay gặp xui xẻo, mà Lam Mộc Vũ phải nhận cái kết bị người phục vụ bưng khay champagne đụng phải.

Váy của nàng vừa mới nãy né được một kiếp bị đổ rượu, giờ thì hay rồi, bị cả ly champagne nhuộm lên đuôi váy.

Có lẽ vì người phục vụ xin lỗi quá thành khẩn, động tĩnh của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác.

Mắt thấy Phù Dao và Khương Thiên Nhu ngày càng đến gần, sắp bị thu hút, Lam Mộc Vũ liên tục xua tay với người phục vụ, nhanh chóng nói một câu 'không vấn đề' rồi quay người chạy về phía lối cầu thang an toàn gần đó.

May là sảnh tiệc ở tầng ba, Lam Mộc Vũ nắm chặt điện thoại vội vã chạy xuống lầu, tiếng giày cao gót vang vọng khắp hành lang. Tầng một khá náo nhiệt, có một cặp đôi cô dâu chú rể đang tiếp khách, nàng thở phào nhẹ nhõm, chạy ngang qua cô dâu còn kịp cười và chúc mừng một câu: "Cô dâu đẹp quá, chúc hai người trăm năm hạnh phúc nha!"

Cô dâu cười đáp lại, "Cô cũng vậy nhé, cẩn thận kẻo ngã đấy..."

Cô dâu còn chưa nói hết câu, Lam Mộc Vũ đã chạy ra khỏi cửa khách sạn, nhưng ra tới nơi nàng lại bị một màn mưa dày đặc cản đường.

Vân Thành đang vào mùa mưa dầm dề, tầm tã lại dai dẳng, thường xuyên có mưa rào kèm sấm chớp. Lam Mộc Vũ cúi đầu nhìn vạt váy bị champagne làm ướt; nếu nàng cứ thế lao như con thiêu thân vào màn mưa, chiếc váy mỏng này sợ sẽ dính chặt vào người mất...

Một cơn gió thổi qua, nàng bất chợt rùng mình. Nhìn thấy chiếc siêu xe vừa dừng lại, mắt Lam Mộc Vũ đã lập tức sáng lên, nhanh nhẹn bước tới. Người tài xế chỉ vừa mới bước xuống, mở cửa xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!