Chương 2: Trọng sinh

Vân Thành

Một tia sáng trắng lóe lên, trái tim Lam Mộc Vũ đập trở lại. Khi vừa mở mắt, nàng không còn thấy chiếc xe lật ngang dần cháy rụi, không còn thấy những mảnh thủy tin vỡ cùng Lê Nhược Nam trong vũng máu. Trước mắt Lam Mộc Vũ là một đại sảnh lộng lẫy.

Lam Mộc Vũ thoáng cảm thấy chấn động trong vài giây, khóe mắt còn có cảm giác đọng lại một giọt pha lê chưa kịp nhỏ xuống, bên tai còn văng vẳng vài tiếng vụn vỡ khiến nàng thấy nhói đau.

Nàng không phải đã chết rồi à?

Những sợi tóc mai của nàng lả lướt trên gương mặt mĩ miều do bị người ta va phải, toàn thân ngã nhào xuống. Từng sợi lất phất che khuất mất phần nào đôi mắt đào hoa mê người, song lại không thể che đi nốt ruồi son nơi đuôi mắt. Nàng sáng lên một vẻ đẹp thanh cao, quý phái giữa những xô bồ hỗn tạp. Rồi vai nàng lại bị người ta lay một cái.

"A! Ngại quá, đại minh tinh, vừa nãy tôi không có nhìn đường, cô sẽ không trách tôi chứ?"

Cái giọng giả tạo vang lên khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc. Lam Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn, người này nàng biết, là Phù Dĩ Đồng – chị họ của Phù Dao. Bà nội Phù gia có hai người con trai, con trai trưởng có một trai một gái là Phù Dĩ Minh và Phù Dĩ Đồng, con trai thứ chỉ có một cô con gái duy nhất là Phù Dao.

Tài sản của Phù gia đều do cha của Phù Dao gầy dựng, vậy nên bà nội vẫn luôn sống cùng họ. Đời trước, Phù Dĩ Đồng luôn khinh thường Lam Mộc Vũ, thích kết giao với Khương Thiên Nhu – người có xuất thân danh giá và mang lại nhiều lợi ích cho ả. Vì vậy, việc Phù Dĩ Đồng hãm hại Lam Mộc Vũ sau lưng là chuyện thường ngày, tựa như cố tình ngáng chân cho người ta vấp ngã chẳng hạn.

Đời trước Lam Mộc Vũ vì tình yêu cái gì cũng đều sẽ nhẫn nhịn, chưa bao giờ so đo. Song hiện tại trải qua một đời ô nhục, chứng kiến Lê Nhược Nam chết vẫn canh cánh bản thân trong lòng, tình yêu nàng dành cho Phù Dao sớm đã tuẫn táng cùng những thứ được đốt xuống âm tào địa phủ. Thân là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, được sủng ái tận trời mà lớn lên, vì lí gì phải chịu đựng, để loại người này khi dễ?

Cơ mà không chờ tới Lam Mộc Vũ phản ứng, một cô gái trẻ khác đã lên giọng, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Ây da, cô làm sao lại khóc? Đều biết minh tinh thường hay diễn kịch, nhưng không biết bất cứ lúc nào cũng có thể khóc nha?"

Người này một câu liền trực tiếp định cho nàng cái tội giả khóc. Lam Mộc Vũ tự tay xoa cho chính mắt cá chân của mình mang giày cao gót tới tê dại, nhấn vào một cái liền cảm thấy thật đau. Vô cùng chân thực!

Ồ, nàng vậy mà trọng sinh rồi?

Nhìn Lam Mộc Vũ cố gắng gượng dậy, một người phụ nữ lớn tuổi bước tới, lại nhíu mày mà mỉa rằng: "Sao có thể bất cẩn tới ngã sõng soài thế này nhỉ? Người khác nhìn vào còn tưởng rằng chúng ta làm khó cô đấy! Chậc, chẳng trách xuất thân thấp kém không thể nào vươn tới mặt bàn!"

Phù Dĩ Đồng cũng cười phụ họa, nói: "Cũng không phải là không có lí thím ha, thím xem cô ta còn vội tới độ thiếu điều lăn ra đó ăn vạ, không chịu đứng dậy kia kìa."

Toàn thân đều dát vàng dát ngọc, chắc hẳn là mẹ của Phù Dao. Có lẽ do đã qua những ngày đói khổ, nên chỉ chờ có ngày cha của Phù Dao phất lên, bà ta đã không nhịn được mỗi lần tham gia tiệc tùng đều phô trương đeo trên mình cái mác "giàu sổi".

Lam Mộc Vũ nhìn xung quanh một vòng, rốt cuộc cũng hiểu bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào. Phù Dao lúc này vẫn chưa phải là Ảnh hậu nổi tiếng khắp Hoa Quốc, gia đình họ Phù thời này là dựa vào chính sách quốc gia để làm giàu từ mỏ than, hiện tại việc khai thác than đá bị hạn chế, nhà họ Phù chỉ mới chuyển hướng sang làm công ty giải trí Thiên Hạo không lâu.

Mấy ngày trước, Lam Mộc Vũ vừa mới nhận giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, Phù Dao đã muốn đưa nàng gia nhập công ty gia đình để quản lí. Mà kiếp trước Lam Mộc Vũ chính là não tàn nên mới vì yêu mà chẳng mảy may tới bất cứ điều gì, đưa ra điều kiện quá mức bất thường, khiến Phù Dao phải đưa nàng về dịp mừng thọ bà nội, ra mắt nàng với Phù gia.

Thực ra để khiến Lam Mộc Vũ nhớ rõ như vậy cũng có nguyên nhân cả. Không chỉ vì người nhà họ Phù luôn mang cái dáng vẻ chán ghét, ghê tởm nàng, khiến nàng muốn chết tâm, mà còn vì chính ngày hôm nay, bạch nguyệt quang Khương Thiên Nhu của Phù Dao về nước. Khi trước Lam Mộc Vũ cùng Phù Dao đi tiếp đãi vị nữ biên kịch này, nàng cũng không hề hay biết Khương Thiên Nhu đối với Phù gia còn quen thuộc hơn nàng gấp vạn lần.

Làm rõ tình huống xong, kế tiếp cũng dễ dàng xử lí hơn nhiều.

Lam Mộc Vũ chậm rãi đứng lên dù cho giày cao gót khiến mắt cá chân nàng có chút tê dại, nàng từ tốn sửa lại trang phục của bản thân cho thẳng thớm. Liếc nhìn Phù Dĩ Đồng một cái đầy ý vị, nàng lập tức hướng tới vị trí trung tâm bữa tiệc vốn dành cho lão phu nhân Phù gia.

Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo, mái tóc xoăn dài mềm mại tung bay phía sau lưng. Lam Mộc Vũ – người từ nhỏ đã được mọi người vây quanh nâng niu như trăng giữa trời sao, không cần cố gắng ngụy trang gì cả, dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người, ngay cả khung cảnh tráng lệ huy hoàng kia cũng trở nên lu mờ trước nhan sắc của nàng khi ấy.

Dường như nàng không đến tham dự tiệc mừng thọ, mà là đến để... phá đám.

Nhưng chẳng phải nàng đến phá đám hay sao?

Chỉ là việc phá đám không nhất thiết phải dùng đến bạo lực, dù sao thì một cô gái yếu đuối như nàng cũng không thể đấu lại đám người nhà họ Phù kia.

Lam Mộc Vũ không khỏi có chút ảo não khi nghĩ về dáng vẻ oai phong lẫm liệt lúc bước vào của mình, giờ quay lại đi thêm lần nữa liệu có kịp không?

Bất quá vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Dù sao... có người vẫn còn muốn diễn trò, diễn vô cùng tâm huyết, không có ý muốn ngừng lại.

Lam Mộc Vũ dừng lại cách chỗ bà nội Phù một mét. Phù Dĩ Đồng đứng sau lưng nàng, vốn đã ghen ghét với nhan sắc của Lam Mộc Vũ từ trước, hiện tại phải dụi dụi vài lần để nhìn cho rõ bóng lưng người phía trước, lại cảm thấy mình hình như bị hoa mắt rồi. Lam Mộc Vũ, người trước nay luôn nhỏ nhẹ, giữ hình tượng để lấy lòng nhà họ Phù, sao lại có thể làm ra hành động phớt lờ người khác như vậy?

Nàng ta hét lớn: "Lam Mộc Vũ cô chạy đi đâu đấy?"

Quả nhiên giây tiếp theo, Lam Mộc Vũ liền hướng về phía bà nội Phù mà run rẩy, gật đầu một cái nước mắt đã trực trào rơi, dáng vẻ nhu nhược tới đáng thương vô cùng. "Con, là con không hiểu chuyện, chắn đường cô ấy, làm phiền mọi người, con xin lỗi, con sẽ lập tức rời đi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!