Lam Mộc Vũ dừng chân, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chớp chớp, nhìn thẳng về phía Hàn Phỉ Phỉ ý vị đáp: "Đương nhiên là ý trên mặt chữ rồi..."
Gã tổng giám đốc Vương tức giận đập bàn đứng dậy chỉ thẳng mặt Lam Mộc Vũ, mà cái bụng bia của hắn thì cứ như phản chủ, cũng theo đó bật nảy lên, khiến cả người bị mất trọng tâm, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Ông ta hét lớn: "Cô nói cái gì cơ, cô thử nói lại xem nào???"
Thấy tổng giám đốc Vương đeo đuổi tới cùng câu vừa rồi của Lam Mộc Vũ, Hàn Phỉ Phỉ tự nhiên lạnh sống lưng. Cô ta sốt sắng đứng lên, hai tay run rẩy bám lấy tổng giám đốc Vương nhưng lại nhanh chóng rụt lại, e dè khuyên can: "Anh, anh Vương, anh đừng phí lời với cô ta nữa, cứ để cô ta xéo đi cho khuất mắt là được rồi..."
Tổng giám đốc Vương quay ra nhìn Hàn Phỉ Phỉ, ánh mắt đã bắt đầu bớt đi vài phần yêu chiều cưng nựng, hắn gằn giọng hỏi: "Em biết ý cô ta là gì à?"
"Cô ta còn có thể nói cái gì? Tất nhiên là cá chết rách lưới, nói xằng nói bậy rồi!" Hàn Phỉ Phỉ cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, né tránh ánh mắt của tổng giám đốc Vương, tiếp tục nói: "Anh đuổi cô ta đi nhanh lên được không anh yêu~ Cô ta làm ảnh hưởng tới tâm trạng của em quá à~ Người ta phải có hứng mới gắp thức ăn cho anh được~"
Tổng giám đốc Vương tuy chẳng tốt lành gì, cũng là một gã ham mê sắc đẹp, nhưng dù gì hắn cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chắc chắn đủ nhạy bén để phát hiện trong chuyện này có ẩn tình. Lam Mộc Vũ nói đểu mình, Hàn Phỉ Phỉ lại nhảy dựng lên như bị chọc vào chỗ hiểm, còn sốt ruột đòi đuổi Lam Mộc Vũ đi... đồ ngu cũng thấy đầu mối đã rất rõ ràng.
"Tôi chỉ là ăn ngay nói thẳng thôi." Lam Mộc Vũ đang đứng gần cửa lại làm ra vẻ miễn cưỡng xoay người, bước về phía Hàn Phỉ Phỉ mấy bước, cách khoảng hai mét thì dừng lại, thở dài thườn thượt hỏi: "Hàn Phỉ Phỉ à, sao cô lại cứ ngăn cản tôi nói chuyện với ông Vương thế, cô đang sợ cái gì vậy?"
"Tôi... tôi không có! Cô nói bậy!"
Lam Mộc Vũ vẫn hướng nụ cười về phía tổng giám đốc Vương, úp mở gợi chuyện: "Chỉ là ban nãy tôi có vào nhà vệ sinh một chút, mà cô Hàn Phỉ Phỉ đây là vì muốn tốt cho tôi, đặc biệt vì tôi mà tính toán thiệt hơn, muốn tôi cặp với ngài, tự nhiên sẽ có tài nguyên tốt. Nhưng cũng là Hàn Phỉ Phỉ nói..."
"Lam Mộc Vũ! Cô đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng là kế li gián tôi với anh Vương!" Hàn Phỉ Phỉ lướt nhanh qua tổng giám đốc Vương, vọt tới muốn bịt miệng Lam Mộc Vũ. Kết quả là chưa kịp với tới đã bị người phía sau bắt lại.
Hàn Phỉ Phỉ tức giận quay ngoắt về phía sau, ánh mắt như loé ra tia lửa muốn thiêu rụi người ta mới hả dạ. Tiếc là... người bắt lấy cô ta là tổng giám đốc Vương.
Tổng giám đốc Vương một bên giữ chặt Hàn Phỉ Phỉ lại, một bên hứa hẹn với Lam Mộc Vũ: "Lam Mộc Vũ, cô giải thích rõ ràng lời vừa nãy là có ý gì đi. Cô yên tâm, chỉ cần cô thành thật, sau này không thiếu phần tài nguyên tốt dành cho cô."
Lam Mộc Vũ cố nén cơn buồn nôn đã nghẹn ứ ở cổ họng, làm bộ yếu đuối trả lời: "Nhưng lúc tôi nói đồng ý thì Hàn Phỉ Phỉ lại lập tức đổi giọng. Cô ấy, cô ấy nói..."
Tổng giám đốc Vương mặt mày đã xám xịt. Hàn Phỉ Phỉ vốn dĩ cũng chỉ là người đến sau, ấy thế nhưng lòng đố kị lại vô cùng nặng. Cô ta cứ quấn lấy hắn diễn trò cả ngày, nỗ lực tranh giành sự sủng ái cho riêng bản thân mình. Hắn từ xưa tới nay nào có chịu được cô đơn, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ nuôi một tình nhân bên ngoài.
Nếu không phải vì hắn vẫn còn chút hứng thú với Hàn Phỉ Phỉ, chưa muốn đá cô ta ngay thì lúc mà Hàn Phỉ Phỉ dám đánh đuổi tất cả những người phụ nữ khác, hắn đã xử cô ta luôn rồi. Cũng thật biết xem trọng bản thân.
"Lam Mộc Vũ, vừa rồi rõ ràng là cô nói không cần tổng giám đốc Vương, khinh thường ông ấy!" Hàn Phỉ Phỉ lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột kéo tay tổng giám đốc Vương, trên mặt đổ cả mồ hôi hột, dính một cục với lớp phấn dày cộp của cô ta. "Anh Vương, em biết anh cũng yêu thích Lam Mộc Vũ nên mới tìm cô ta hỏi chuyện, vậy mà cô ta lại dám tính kế li gián chúng ta, anh đừng tin những gì cô ta nói!"
Những người khác trong phòng đều tự giác coi mình là không khí, chỉ riêng có nhà sản xuất Lý Danh là tới bên cạnh tổng giám đốc Vương khuyên nhủ: "Ông Vương, Lam Mộc Vũ chỉ là muốn kéo người khác rớt đài cùng mình thôi. Hàn Phỉ Phỉ đối với ông như thế nào, chẳng lẽ bản thân ông còn không rõ?"
Hàn Phỉ Phỉ thấy có người nói đỡ liền mau chóng chêm lời, cố gắng thuyết phục tổng giám đốc Vương: "Anh Vương~"
Hàn Phỉ Phỉ cố nặn ra chút nước ở đuôi mắt, chớp chớp mấy cái nhìn tổng giám đốc Vương làm ra vẻ vô tội. Quan sát một chút, hắn liền bình tĩnh lại, quay ra uy hiếp Lam Mộc Vũ: "Được rồi, không cần nói nữa. Lam Mộc Vũ, sau này đừng để tôi thấy cô trong giới giải trí này, nếu không..."
"Nếu không thì sẽ phong sát tôi à?" Lam Mộc Vũ cười nhẹ, làm ra vẻ không hề để ý chuyện này, thậm chí trong lời nói còn có chút khinh miệt mà hỏi lại tổng giám đốc Vương: "Phong sát tôi cũng được thôi, không quan trọng lắm. Nhưng trước khi tôi đi, tôi muốn tặng ông Vương đây một món quà lớn, nhất định ông phải nhận đấy!"
Lam Mộc Vũ cầm điện thoại bật ghi âm, tiếng của Hàn Phỉ Phỉ lập tức vang lên:[ Không, cô không phải người như thế! Hồi đóng《 Trong lòng lặng lẽ nói yêu em 》cũng đâu có thiếu mấy gã thiếu gia muốn bao nuôi cô, cô đều từ chốt hết còn gì? Đến Phù Dao cô còn phủi tay, chẳng lẽ lại có hứng thú với cái loại óc heo còn già khú đế như tổng giám đốc Vương à? ]
Ghi âm kết thúc, cả căn phòng cũng chìm vào im lặng. Cái áp lực vô hình này, tựa hồ có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
"Con khốn nạn!" Tổng giám đốc Vương gào lên, một bạt tai giáng xuống mặt Hàn Phỉ Phỉ.
"Á!" Bị tấn công bất ngờ, Hàn Phỉ Phỉ tất nhiên không kịp phòng thủ, trực tiếp ngã nhào xuống đất, cả người run rẩy không dám đứng lên. Tổng giám đốc Vương đương nhiên vẫn không tha cho cô ta, bắt đầu giật tóc đánh túi bụi, khiến cái lớp trang điểm dày như tường thành trên mặt cũng không đỡ nổi, vẫn rõ mồn một vết sưng tấy do bị tác động mạnh. Nước mắt rơi lã chã càng làm cho mặt cô ta nhoe nhoét...
"Mày đúng là đồ khốn nạn, tiêu tiền của tao mà còn dám mắng tao, mày nghĩ mình có giá lắm à? Cái thứ vô liêm sỉ bò lên giường tao xin xỏ, phận tình nhân rẻ mạt mà đòi làm cao, tao yêu chiều mày như thế, mày ở sau lưng lại dám mắng tao như súc vật?! Mày nên nhớ, nếu không có tao, mày sẽ chỉ là một con vô danh tiểu tốt, làm gì có vai nữ phụ rồi nữ chính nhảy vào mồm?
Không có tao, mày cái giẻ rách gì cũng không có!"
Lời của tổng giám đốc Vương như thể đã giác ngộ cho Lam Mộc Vũ. Nàng nhớ lại khi còn đóng《 Trong lòng lặng lẽ nói yêu em 》, vai nữ phụ ban đầu không phải Hàn Phỉ Phỉ. Là bởi vì nữ phụ đó đột nhiên bị bệnh nên phải đổi người, không nghĩ tới là do Hàn Phỉ Phỉ đã trèo cao nên mới bắt đầu làm loạn. Tin này... đúng là tin sốt dẻo!
(Editor giải thích: Mặc dù phim được tác giả viết là có hai nữ chính, nhưng trong bản QT lại viết là "nữ thứ hào", nên có thể ý tác giả là so với vai nữ chính của Lam Mộc Vũ, vai còn lại mờ nhạt như nữ phụ =)))
Nhưng mà những chuyện này thì liên quan gì tới nàng chứ?
Lam Mộc Vũ thấy trong phòng đã loạn tới gà bay chó sủa, muốn nhanh chóng chuồn ra ngoài cho đỡ mệt người. Bất luận phía sau là tiếng mắng chửi nhục mạ hay tiếng la oai oái thất thanh, nàng cũng không muốn quan tâm nữa. Lam Mộc Vũ thở dài một tiếng, vừa định mở cửa thì đột nhiên lại có người ở bên ngoài đẩy cửa bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!