Chương 16: Nhà tài trợ

Lê Nhược Nam giây trước vừa cúp điện thoại, giây sau đã nhoài mình ra phía cửa sổ, tay chống lên bệ cửa, ngó ra ngoài nhìn xa xăm. Bầu trời đêm nay nhiều sao, toàn là sao sáng.

*Cốc cốc cốc*

Tiếng gõ cửa truyền tới, còn cái gương mặt giảo hoạt của Lam Mộc Vũ thì vừa hay ló ra, cười toe toét chào hỏi: "Chào buổi tối Lê tổng."

"Em tới đây làm gì?" Lê Nhược Nam ngay lập tức cảnh giác, nhưng cái chân cô cứ là không nghe lời, đã rục rịch muốn bước về phía Lam Mộc Vũ.

Nhưng Lam Mộc Vũ lại nhanh hơn một bước, đã tiến tới trước mặt Lê Nhược Nam làm bộ chống tay lên khung cửa sổ, cố ý uốn éo lắc lư, ngúng nguẩy nói: "Đêm dài như vậy, ở một mình cô đơn như này làm sao không lạnh a~"

"Nói tiếng người."

Lam Mộc Vũ vẫn chưa chừa, lại thấy đầu ngón tay nàng cuốn vào vài sợi tóc, giọng chảy nước tiếp tục làm ra vẻ e lệ: "Lê tổng cần được phục vụ đặc biệt mà~"

Lê Nhược Nam bất lực tới độ trán đã nổi gân xanh, mắt giật giật, cô không còn cách nào khác để trị Lam Mộc Vũ ngoài giơ cái điện thoại lên, chụp lấy một tấm rồi mạnh miệng hỏi: "Bức ảnh này mà tới được tay bố mẹ em thì sao nhỉ?"

"Đừng đừng đừng gửi, em có việc nên mới tới tìm chị thôi!!!"

"Nói đi, chuyện gì?" Lê Nhược Nam xoay về phía bàn làm việc, chăm chú lắng nghe.

Lam Mộc Vũ chạy ra trước mặt Lê Nhược Nam, hai tay chống lên bàn, thẳng thắn đề nghị: "Em có cách kiếm tiền rồi, Lê đại tổng tài chị có muốn nghe không?"

"Không nghĩ tới, không cần." Lê Nhược Nam nhìn đồng hồ, chỉ thẳng về phía cửa tiễn khách: "Tôi sợ bản thân sạt nghiệp."

Lam Mộc Vũ vội ôm lấy tay Lê Nhược Nam, mặc kệ có bị lôi xềnh xệch đi hay không, cố thiết nói: "Không cần nhiều đâu mà, chỉ cần chị đầu tư một chút là có thể kiếm gấp mấy lần, thời gian cũng không dài, chắc chắn kiếm bộn không lỗ, chị không thể suy nghĩ một chút ư~~~ ?"

"Ồ? Nghe có vẻ không tệ nhỉ?" Lê Nhược Nam ngoài miệng nói vậy nhưng gương mặt cô vẫn in đậm ba chữ KHÔNG ĐÁNG TIN.

Lam Mộc Vũ cũng không nhụt chí, tiếp tục nài nỉ: "Đúng không đúng không? Em không nói cho người khác biết cơ hội đầu tư tốt như này đâu, người ngoài không có cửa!"

Lê Nhược Nam gật gù nhưng vẫn muốn ghẹo Lam Mộc Vũ thêm một chút: "Tôi cũng là người ngoài. Lam tiểu thư nếu có mắt nhìn tốt như vậy, không bằng về Yến thành giúp bố mẹ đi, tiện xin đầu tư thêm chút đỉnh."

Lam Mộc Vũ hơi nhụt chí rồi... "Em không đùa chị đâu, thật sự có cơ hồi đầu tư tốt đó, lãi gấp mấy lần các loại khác luôn!"

"Em chơi đánh bạc đấy à?"

"Em là một công dân tốt, chị nói cái gì vậy?" Lam Mộc Vũ kéo ghế ngồi đối diện Lê Nhược Nam, dõng dạc tuyên bố.

"Vậy chắc là đóng phim rồi... vào vai con chồn à?"

"Hứ, vậy chẳng lẽ Lê tổng chị là..."

"Tôi không phải gà."

Lam Mộc Vũ giơ hai tay đầu hàng, làm ra vẻ vô tội nói: "Là chị tự nói!"

Lê Nhược Nam rốt cuộc vẫn là không nhịn được, vươn tới bẹo lấy hai má của Lam Mộc Vũ kéo dãn ra, trầm giọng hỏi: "Hôm nay em ăn gan hùm à?"

Lam Mộc Vũ khua khoắng tay chân, cố nói ra vài chữ: "AAA!!! Em không có!!!"

Lam Mộc Vũ ngày thường mặt vốn trắng trẻo hồng hào, da trắng nõn căng mịn không tì vết, không nghĩ tới hiện tại lại có dáng vẻ này. Không tệ. Thấy Lam Mộc Vũ ngoan ngoãn không giãy giụa nữa, Lê Nhược Nam lại càng được đà tranh thủ chơi nhiều hơn chút, thỏa mãn rồi mới thả tay ra, làm bộ lạnh lùng hỏi: "Vậy đó là đầu tư cái gì?"

"《 Hạn định phiến thụ 》trong tương lai nhất định có thể làm nên cơn sốt phòng vé, chị có muốn đầu tư chút không?"

"Lí do?"

"Là em nè!" Lam Mộc Vũ hất cằm đầy tự hào, mặt song song với trời, rồi thoáng chốc lại quay ra liếc mắt đưa tình với Lê Nhược Nam, nói: "Có em ở đây, chị còn sợ không thành bom tấn?"

"Có cái gật đầu của Lăng San, nếu là người khác diễn, tôi chắc chắn sẽ không ngần ngại đầu tư. Nhưng bởi vì đó là em, nên tôi còn phải suy nghĩ lại, cũng rất đắn đo đấy. Ngộ nhỡ thành tấn bi kịch thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!