Sáng sớm ngày thứ hai, Lam Mộc Vũ dậy rất sớm, lén lút vào bếp, bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Tối hôm qua, Lam Mộc Vũ đã ở trong thư phòng của Lê Nhược Nam tới tối muộn, sau khi cùng nhau phân tích những câu hỏi mà phóng viên có thể đặt ra thì tới trăng cũng muốn đi ngủ rồi. Nàng loạng choạng bước từng bước hời hợt trở về phòng tắm, tắm xong không lâu thì hộp điện của biệt thự lại một lần nữa bị ngắt.
Đối với Lê Nhược Nam mà nói, có một số việc dù có trì hoãn thì cũng chắc chắn sẽ không bao giờ đến muộn. Nhưng đối với Lam Mộc Vũ, có những thứ dù đã mất đi một lần, nhưng nàng vẫn không thể nào làm quen được.
Thế là Lam Mộc Vũ tìm đến Lê Nhược Nam, khoa trương tài nấu nướng của mình lên tận mây xanh, tự ví mình như Thần Bếp tái thế, và thành công dùng bữa sáng của ngày thứ hai để đổi lấy quyền sử dụng điện.
Nhưng Lam Mộc Vũ vốn không phải là người có tay nghề gì, sau mười lần chiên trứng thất bại, cuối cùng nàng cũng từ bỏ, vẻ mặt trông rõ bất lực. Nàng nhét hết những quả trứng đã rán vào bên trong bánh mì sandwich, miễn là không mở ra thì không ai có thể phát hiện bên trong có bao nhiêu thứ tệ hại.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lê Nhược Nam, Lam Mộc Vũ bưng một bàn đồ ăn vừa làm xong, bao gồm cả bánh mì sandwich, mở to đôi mắt chờ đợi: "Chị nếm thử xem."
Vẻ ngoài của chiếc sandwich trông không tệ lắm, dù sao bên ngoài cũng chỉ thấy đó là một bánh mì nướng, chẳng có gì đáng để soi mói cả. Lê Nhược Nam nửa tin nửa ngờ cắn thử một miếng sandwich.
Hả? Hương vị bất ngờ lại không tệ lắm?
Lam Mộc Vũ cũng không nói nhiều, dù sao trứng rán hơi khét thì vẫn còn chút thịt nướng lấn át mùi vị, hơn nữa nàng đã mua được nước tương, ít nhiều gì cũng có thể tạm chấp nhận được.
Lam Mộc Vũ lại rót sữa đưa tới, "Chị uống chút nhé?"
Lê Nhược Nam nhấp mấy ngụm, "Em lại có chuyện gì cần tôi giúp sao?"
"Em trong mắt chị là loại người như vậy sao?"
Lê Nhược Nam đánh giá Lam Mộc Vũ một lượt, theo những gì cô biết về Lam Mộc Vũ, tối qua bản thân đã bật điện cho nàng dùng, nên dù hôm nay Lam Mộc Vũ không muốn làm bữa sáng, cô cũng không thể làm gì nàng cả.
Hoặc có lẽ điều cô ấy chờ đợi không phải là bữa sáng... Dường như bữa sáng chỉ là cái cớ.
Lệ đại tổng tài không đoán ra được ý đồ của Lam Mộc Vũ, không còn cách nào khác đành vung tay ném cho nàng một chiếc chìa khóa xe, "Em hiện tại muốn ra ngoài cũng không tiện lắm, thôi thì cứ lấy chiếc xe này lái tạm đi."
Lam Mộc Vũ nhận lấy chìa khóa xe, nhìn thoáng qua nhãn hiệu trên đó rồi ngay lập tức ném trả lại, "Xe này quá nổi bật rồi, bị chụp ảnh thì không hay."
"Tại sao?"
Lam Mộc Vũ một tay chống cằm, tay kia cầm nửa chiếc sandwich, hướng về phía Lê Nhược Nam nháy mắt phải, "Chị muốn làm kim chủ của em đến vậy sao, để người khác cho rằng em bị bao nuôi à?"
Lần này đến lượt Lê Nhược Nam ngẩn người, "Em đang nói gì vậy?"
Lam Mộc Vũ bĩu môi, "Thì đúng theo nghĩa đen đó, chiếc xe này rất đắt chị biết không?"
"Có sao?"
Lam Mộc Vũ không khỏi muốn phán xét một phen. Nếu nàng không làm loạn với gia đình, vẫn là tiểu công chúa nhà họ Lam thì đương nhiên sẽ không cảm thấy chiếc xe này đắt đỏ, nhưng nàng hiện tại là ai? Chính là một con đỗ nghèo khỉ bị viêm màng túi, đến tiền điện còn phải dùng bữa sáng để lấy lòng kẻ bụng dạ hẹp hòi Lê Nhược Nam này.
Nàng suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: "Thường thì những người mới như em, quản lí có thể chia cho ba phần mười số tiền đã là rất tốt rồi, chiếc xe này giá trị bằng cả một căn nhà đấy, chị nghĩ em mua nổi không?"
"Em nói có lí ha." Lê Nhược Nam gật đầu, nhưng lại nghi ngờ nói: "Em biết mình không xứng với chiếc xe này, thế nhưng lại cảm thấy mình xứng đáng với hợp đồng kinh tế tôi đưa ra à, hay là chúng ta sửa lại điều khoản ăn chia?"
"A, Chị Lăng sắp đến rồi, em lên lầu thay quần áo trước đây, chị cứ từ từ ăn nhé." Lam Mộc Vũ vội vàng nói rồi như con thỏ nhỏ chạy vèo lên trên phòng, tay vẫn không quên cầm nửa chiếc sandwich.
Đến giờ Lăng San hẹn, Lê Nhược Nam đã rời đi. Cô nhìn Lam Mộc Vũ mặc bộ áo dài trắng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, trông vừa thanh thuần lại không mất đi sự khéo léo, bản thân liền cảm thấy rất hài lòng.
Nhiều năm như vậy Lăng San chỉ dẫn dắt một mình Phó Khiêm, sau khi hai người kết hôn, Phó Khiêm cũng đã đạt được danh hiệu ảnh đế, liền dần dần rút lui hoàn toàn về phía hậu trường, bắt đầu thử sức làm đạo diễn và gặt hái thành công trong lĩnh vực điện ảnh.
Lăng San không muốn dừng lại ở đó, với những mối quan hệ đã tích lũy được bao năm, cô khao khát muốn dẫn dắt một gương mặt mới, nhưng khổ nỗi không tìm được ứng cử viên nào phù hợp. Khi cấp trên ở Tinh Diệu tìm đến cô, ban đầu nghe nói Lam Mộc Vũ là người được gửi gắm, cô đã từ chối.
Nhưng sau nhiều lần được cấp trên thuyết phục, cô cố gắng xem qua các tác phẩm của Lam Mộc Vũ, lại bất ngờ phát hiện cô gái này ngược lại có vẻ cũng thuận mắt mình. Hơn nữa, qua buổi giao tiếp tối hôm qua, Lam Mộc Vũ cũng không phải là loại người chỉ có vẻ bề ngoài, điều này khiến Lăng San rất hài lòng.
Nếu nghệ sĩ đã tự hủy hoại bản thân mình thì dù bên cạnh có người quản lí giỏi đến đâu cũng vô ích thôi, mà chuyện này trong giới giải trí thì nhiều vô kể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!