Mưa đã rơi suốt một tuần nay, trên mặt đất cũng dần cuộn lên từng đợt hơi nước mỏng. Gió lạnh gào thét, sương khói bủa vây, toàn bộ Yến Thành chìm trong một màn mịt mờ bảng lảng. Từng chiếc ô tô màu đen nối đuôi nhau, chầm chậm tiến vào khu nghĩa trang, tiến hành những khâu cuối cùng của lễ truy điệu.
Lam Mộc Vũ lơ lửng giữa không trung, cũng đã quên hết lai lịch của mình, chỉ tựa hồ có cảm giác bị giam cầm tại đây, bất đắc dĩ bồi hồi ngó lại. Nàng đã chứng kiến trăm vẻ của thế gian, từ ngày đến đêm, nhưng vẫn không tìm được con đường thuộc về mình.
Hôm nay là ngày đưa tang của tiểu thư nhà họ Lam ở Yến Thành. Nhà họ Lam có cơ nghiệp trăm năm, lại thêm vợ hiện tại của gia chủ là con gái duy nhất của một gia tộc danh giá, vậy nên sự kết hợp này càng giống một bệ phóng đưa nhà họ Lam tới đỉnh cao, nối dài thời kì hoàng huy rực rỡ. Dù là thực lòng thương tiếc hay vì chút thể diện, người xếp hàng viếng khéo cũng phải đen kịt cả một ngọn núi.
"Ôi, cô tiểu thư nhà họ Lam này thật là, chẳng biết quý trọng cái thân phận thiên kim tiểu thư gì cả! Vị hôn thê nói bỏ là bỏ, lại còn chạy tới Vân Thành kia tự làm khổ chính mình, chỉ là một ngôi sao nhỏ xoàng xĩnh thôi, cũng đáng để cô ấy phải liều mạng như vậy sao?"
Ồ? Còn có chuyện vui sao?
Lam Mộc Vũ mấy ngày nay phiêu du nơi này chán rồi, rảnh rỗi không có việc gì làm, cuối cùng cũng có chuyện bát quái để nghe, nàng hận không thể dí tai vào mặt người ta mà hóng chuyện.
"Việc này ta cũng chỉ được nghe nói thôi, rằng là một năm trước tiểu thư nhà họ Lam khăng khăng đòi hủy hôn, chính là sự việc kinh động Yến Thành đó, khiến hai vị họ Lam muốn đoạn tuyệt quan hệ kìa. Vốn tưởng chỉ là cô ấy nhất thời nông nổi, dù sao cũng được yêu chiều bảo bọc từ tấm bé nên giờ lớn hơn chút muốn ra ngoài chứng tỏ bản thân, gầy dựng sự nghiệp thì cũng dễ hiểu thôi, nào ngờ đâu... chưa được bao lâu liền có chuyện."
Lam Mộc Vũ gật đầu lia lịa, lại cố gắng bay đến gần hơn một chút.
Cái việc hủy hôn này, nàng nhớ mang máng... bản thân cũng từng trải qua.
Ai mà không có một thời niên thiếu bồng bột, một thời vì tình yêu mà mù quáng chứ!
Chỉ là... nàng là vì ai nhỉ?
Hừm, tựa hồ không thể nào nhớ rõ.
"Chung quy là thiên kim tiểu thư không biết bên ngoài khổ ải gian truân haizz. Vài mẩu tin vụn vặt nói cô ấy không phải chết do bệnh trầm cảm, mà là trước khi chết bị chuốc thuốc trong yến hội, không muốn bị sỉ nhục nên mới nhảy lầu. Tin này nhà họ Lam phí không ít công sức, tài lực mới át đi được đấy!"
Lam Mộc Vũ bay tới phía sau, đều thấy những người đó lắc đầu thở dài, nàng cũng chỉ biết tặc lưỡi.
Thảm quá, quá thảm, thế nào lại có người giống nàng đến vậy? Thảm như nhau.
Không biết chừng đến lúc tới cầu Nại Hà có thể chạm mặt nhau, kết bái tỷ muội?
Một trận gió thổi qua, người vừa mới khua môi múa mép liền bị người từ phía sau xô một cái, như gằn giọng lại mà quát rằng: "Ở nơi này còn dám nói này nọ, ngươi có phải muốn đoàn tụ với ông bà sớm chút không? Có biết cái kẻ dám hãm hại tiểu thư nhà họ Lam thân bại danh liệt ra sao, biến mất thế nào không?"
"Người ta chính là ảnh hậu giới giải trí, còn đang lên như diều gặp gió cơ đấy, thế mà nói biến mất thì mất tăm hơi! Ngươi đừng có nói giỡn cho bị quở!"
Người nọ lại lấy điện thoại ra, tra tìm mục Giải trí, trên hot search đã đầy những tin nóng rằng:
[ HOT! Thiên Hạo bị nghi ngờ có liên quan tới trốn thuế mười tỉ, hiện đã bị đình chỉ hoạt động để điều tra! ]
[ HOT! Đương kim ảnh hậu Phù Dao bị bắt ngay trong đêm khuya với tội danh tụ tập sử dụng ma túy! ]
"Đắc tội ai thì không nói, nhưng đã dám động tới người nhà họ Lam này, sợ rằng nhà họ Phù đã dính vào họa diệt tộc rồi."
"Đâu chỉ có nhà họ Phù? Tôi nghe nói đêm đó có rất nhiều người, nhưng đều đã bị tổng giám đốc Lê xử lí sạch sẽ. Thương trường ở Vân Thành ấy à, sợ là đều đã quét qua một cuộc đại thanh trừng rồi!"
"Khó trách tôi cảm thấy lạnh sống lưng, ra là vụ này! Tôi chưa nghe, chưa nghe thấy gì hết, cái gì cũng chưa từng nghe nhé."
Lam Mộc Vũ "Ồ" một tiếng, ảnh hậu cùng tiểu tam tự cao tự đại đang "đứng đầu chuỗi thức ăn" lại đột nhiên lụn bại, trở về hai bàn tay trắng?
Chậc chậc chậc, cũng quá là kích thích đi?
Nếu tiểu thư nhà họ Lam còn sống, hẳn chính là nữ chính bước ra từ tiểu thuyết rồi. Thực đáng tiếc, đáng tiếc a.
Lam Mộc Vũ đột nhiên muốn mở mang tầm mắt, xem xem rốt cuộc tiểu thư họ Lam đó là người thế nào. Sau khi đến trước bia mộ, ngó thấy tên trên đó ghi ba chữ "Lam Mộc Vũ", nàng liền cảm thấy có chút quen thuộc.
Ai vậy nhỉ?
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, dù cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lục mãi trong đầu cũng không có được một manh mối nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!