Chương 6: (Vô Đề)

Hậu quả của nửa tháng lén uống cà phê đá sau lưng Sở Vãn Đường đã đến đúng hẹn.

Có lẽ do thể chất vốn yếu, dù từ nhỏ đến lớn luôn được bảo vệ rất tốt, nhưng chứng đau bụng kinh vẫn đeo bám cô từ lần đầu tiên. Chính vì biết điều này, những năm qua Sở Vãn Đường luôn nghiêm khắc yêu cầu cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe, cấm tiệt nước đá, kem lạnh và những thứ tương tự.

Có lẽ sự tự giác cũng có tác dụng, hai năm nay cơn đau bụng kinh của cô không còn dữ dội như trước.

Nhưng lần này, trong lúc chờ thuốc phát huy tác dụng, cô cảm thấy như có đôi bàn tay vô hình đang kéo mạnh bụng dưới của mình xuống, cơn đau nhói đến mức mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, mặt mũi tái nhợt, môi cũng mất đi chút huyết sắc cuối cùng.

Sáng nay, sau khi kết thúc cuộc họp về sàn diễn, giám đốc marketing lại đổ thêm áp lực lên ba nhóm của họ, khiến công việc ngày càng chồng chất.

Cô chỉ có thể nghiến răng, cố gắng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng sắc mặt cô kém đến mức quá rõ ràng. Khi Cốc Như Phong đến giao việc cho Nhậm Giảo, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra.

Cô ấy liền quan tâm hỏi: "Tiểu Hoài, đau bụng kinh à?"

"Vâng, nhóm trưởng." Giọng Hoài Hạnh thấp xuống, không còn sức lực. "Không sao đâu, em uống thuốc rồi."

"Công ty chúng ta vẫn rất nhân văn, không khắt khe như vậy đâu. Hơn nữa, tôi trông giống kiểu người không nói lý lẽ lắm sao?" Cốc Như Phong cười bất lực. "Sức khỏe quan trọng nhất, em cứ qua sofa trong phòng trà nước nằm nghỉ một lát, đợi thuốc có tác dụng rồi hãy quay lại."

Nhậm Giảo đứng bên cạnh tán thành: "Em cũng đã bảo cậu ấy như vậy rồi, nhưng niềm tin đi làm của cậu ấy kiên định quá."

Cốc Như Phong vỗ nhẹ lên vai Hoài Hạnh: "Công việc thì không chạy mất đâu. Hiện tại, dù em nghỉ ngơi cũng không làm nó ít đi, mà cũng chẳng khiến nó tăng lên quá nhiều. Đi đi, cứ nằm nghỉ cho tốt."

Hoài Hạnh không cứng đầu nữa, bước chân nặng nề đi vào phòng trà nước.

Hương cà phê lan tỏa trong không khí, có vài đồng nghiệp không quen mặt đang chờ đợi mẻ đá mới từ máy làm đá. Cô cố gắng rót cho mình một ly nước ấm rồi đến sofa nằm xuống. Nhưng nằm thẳng không thoải mái lắm, cô bèn cuộn người lại.

Nhắm mắt, trong đầu cô chợt nảy ra ý định nhắn tin cho Sở Vãn Đường, muốn báo rằng mình đang đau bụng kinh.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại nhớ đến lời chị ấy đã nói tối hôm đó: "Đau bụng kinh thì đừng có đến trước mặt chị mà khóc lóc."

Ý nghĩ này lập tức bị cô nén xuống.

Vẫn là không nói thì hơn. Cô đã uống thuốc rồi, chịu đựng một chút là có thể vượt qua, không để Sở Vãn Đường phát hiện.

Cũng không để chị ấy phải lo lắng.

Quan trọng nhất là bộ phận thiết kế đang bận tối mắt tối mũi, không chỉ lo chuyện trang phục xuân mới mà còn cả quần áo biểu diễn cho người mẫu trên sàn diễn.

Hai ngày nay, Sở Vãn Đường đều phải tăng ca, về nhà muộn hơn cô hai tiếng.

Nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao cô lại nghe thấy có người gọi "Giám đốc Sở" ở tầng này vậy? Rõ ràng bộ phận thiết kế ở trên lầu, chẳng lẽ cô đau đến mức nghe nhầm?

Trong cơn mơ màng, Hoài Hạnh hé mắt thành một khe nhỏ.

Không phải ảo giác, thật sự có người đang gọi "Giám đốc Sở", nhưng Sở Vãn Đường chỉ đi ngang qua phòng trà nước mà thôi.

Chị ấy gật đầu với mọi người, vạt áo khẽ lay động, thẻ nhân viên đeo trên người cũng lắc lư theo, trông rất có phong thái làm việc.

Hoài Hạnh nhẹ nhõm thở ra một hơi, trở mình, rúc vào ch* k*n hơn.

Trong khi đó, tin nhắn Sở Vãn Đường gửi cho Hoài Hạnh vẫn không có hồi âm.

Tìm một cái cớ xuống lầu, chị phóng tầm mắt nhìn về phía xa, phát hiện vị trí của Hoài Hạnh trống không, màn hình máy tính đã tắt, nhưng hộp thuốc quen thuộc trên bàn vẫn chưa được cất đi.

Quả nhiên như chị đoán, Hoài Hạnh đến kỳ kinh nguyệt rồi, nhưng lần này không nói với chị, cũng không gửi tin nhắn.

Sở Vãn Đường xử lý xong công việc, xoay người trở lại. Khi đi ngang qua phòng trà nước, chị dừng bước, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên sofa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!