Ngày cuối cùng của tháng Sáu, Hoài Hạnh gặp được Lục Hàm Nguyệt.
Trong tương lai hai người họ sẽ là đối thủ cạnh tranh, nên Lục Tuyết Dung cố tình sắp xếp cho hai người ở đối diện nhau trên cùng một tầng. Trước đó mấy hôm, sau khi biết Lục Hàm Nguyệt đã dọn vào, Hoài Hạnh còn chủ động cầm món quà mua lúc đi dạo ở Hải Thành đến gõ cửa, nhưng Lục Hàm Nguyệt không mở cửa.
Thôi bỏ đi, bây giờ Hoài Hạnh đã nghĩ thoáng hơn nhiều, cô không còn miễn cưỡng bất kỳ mối quan hệ nào, chỉ muốn đi theo cảm nhận của bản thân.
Hôm nay, cô vẫn dậy sớm như thường lệ để tập một bài cardio khi bụng đói. Suốt hơn nửa tháng qua, cô gần như không bỏ buổi tập nào, cũng thỉnh thoảng ra ngoài dạo quanh Hải Thành, thể lực đã hồi phục không ít.
Cô không thể phủ nhận việc mình làm bây giờ là để phân tán sự chú ý, bớt nghĩ đến Sở Vãn Đường. Nhưng dù có vậy thì sao chứ? Muốn quên một người là cả một quá trình, không phải sao? Chỉ cần thêm chút thời gian, cô tin mình sẽ xóa được Sở Vãn Đường khỏi cuộc đời.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Cô hoàn hồn lại rồi đi mở cửa, đứng bên ngoài chẳng cần đoán cũng biết là Lục Hàm Nguyệt.
Lục Hàm Nguyệt cao ngang ngửa cô, lông mày sắc sảo tựa như vầng trăng non mới vút lên từ đỉnh núi lạnh, dáng vẻ sắc nét nhưng lại rất khác với Văn Thời Vi, khí chất càng sắc bén hơn nhiều, vừa nhìn đã biết là tiểu thư cao ngạo từ nhỏ.
"Cô là Hoài Hạnh?" Lục Hàm Nguyệt khoanh tay đánh giá người trước mặt, cảm thấy đối thủ này trông có vẻ dễ bắt nạt.
Hoài Hạnh gật đầu: "Phải."
"Tôi là Lục Hàm Nguyệt." Lục Hàm Nguyệt hơi ngẩng cằm, "Vừa xem lại camera cửa mới phát hiện mấy hôm trước cô có gõ cửa, hôm đó tôi ra ngoài chơi với mấy đứa bạn nhăng nhít. Giờ tới là để nói với cô chuyện này."
Ai mà lại gọi bạn mình là "mấy đứa bạn nhăng nhít" chứ? Hoài Hạnh thấy buồn cười, lại gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."
"Hôm đó cô định tặng tôi quà gì?"
"Đồ lưu niệm từ viện bảo tàng."
Lục Hàm Nguyệt đưa tay: "Đưa tôi đi." Cô ấy nói như lẽ đương nhiên, "Không lẽ để tôi về tay không?"
Câu nào cũng ngoài dự đoán, Hoài Hạnh mời: "Muốn vào ngồi một lát không?"
"Chưa cần, quan hệ còn chưa thân, ngồi chung ngại chết."
"Cũng đúng, tôi chỉ lịch sự thôi." Hoài Hạnh bắt nhịp với kiểu nói chuyện của cô ấy, bất chợt mỉm cười, "Nghe dì Lục nói, ba tháng tới chúng ta phải làm bạn cùng phòng trong xưởng. Nói trước, tôi có thói quen ngủ rất xấu đấy, Lục tiểu thư."
Lục Hàm Nguyệt cười như không: "Tôi cũng không khá hơn gì đâu, nghiến răng, ngáy ngủ, mộng du đủ cả, cô chuẩn bị tinh thần mất ngủ đi."
Hiểu sơ sơ tính cách người này rồi, Hoài Hạnh bèn vào nhà lấy món quà đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lục Hàm Nguyệt. Không ai đề nghị đổi liên lạc, cuộc trao đổi đầy vi diệu này tan vào cơn mưa phùn mùa hè của Hải Thành.
Hoài Hạnh quay lại phòng khách ngồi xuống. Dạo gần đây không ra ngoài thì cô sẽ ở nhà đọc sách. Chủ yếu là sách liên quan đến chất liệu tơ lụa. Cô vừa cầm sách lên lại thì điện thoại bên cạnh sáng màn hình, báo có tin nhắn WeChat mới.
Cô mím môi, mở khóa rồi bấm vào. Là tin nhắn từ Văn Như Ngọc: [Nói với cô gái kia là con đã đi Tuyết Thành rồi, Tiểu Hoài.]
Hoài Hạnh nhìn dòng tin ngắn ngủi đó, lông mi cụp xuống.
Việc cô rời đi đối với Sở Vãn Đường, đã đến mức phải tìm tới Văn Như Ngọc để hỏi rồi sao? Đây chính là bước chuẩn bị cuối cùng mà cô đã dự đoán.
Xem ra con thú cưng nhỏ này vẫn có chút trọng lượng trong lòng Sở Vãn Đường. Nghĩ lại thì cũng phải, dù gì cũng đã nuôi sáu năm trời. Ngay cả cô nếu nuôi một con mèo lâu đến vậy, chắc cô cũng sẽ đi tìm thôi.
[Dạ, dì Văn.] Hoài Hạnh gõ chữ trả lời.
Văn Như Ngọc không nói thêm gì khác, ngay lập tức quan tâm hỏi: [Đã ăn sáng chưa?]
[Tất nhiên rồi ạ, con rất khỏe mạnh.]
Hai người trò chuyện đôi chút về những chuyện thường ngày, rồi Hoài Hạnh đặt điện thoại xuống, định tiếp tục đọc sách.
Nhưng lúc này cô lại khó mà tập trung được, từng chữ trên trang sách không ngừng biến hóa, hóa thành những suy nghĩ trong lòng cô: Sở Vãn Đường thông minh như vậy, nếu phát hiện cô đã chuẩn bị từ sớm cho việc rời đi, liệu có tin chuyện cô đến Tuyết Thành không? Bởi nghĩ kỹ lại, những lời cô từng nói khi đó đều rất có chủ đích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!