Thời điểm Hoài Hạnh đến Hải Thành không tính là lý tưởng, lúc cô tỉnh giấc thì nơi đây vừa vặn bước vào thời kỳ mưa ngâu.
Bầu trời như bị một tấm màn xám khổng lồ bao phủ, ánh mặt trời vất vả xuyên qua tầng mây dày đặc, nhưng chỉ có thể chiếu xuống một lớp ánh sáng mờ mịt và u ám. Dù vậy, nhiệt độ cao nhất lại vẫn quanh quẩn ở mức 30 độ C, không khí oi bức, ẩm ướt như bị hơi nước bao trùm.
Hoài Hạnh lúc này vẫn chưa cảm nhận rõ rệt điều đó. Tối qua vừa đặt chân đến Hải Thành, cô đã đến nơi ở mà Lục Tuyết Dung sắp xếp cho, vẫn chưa ra ngoài lần nào.
Đây là một căn hộ cao cấp kiểu thông tầng, diện tích hơn trăm mét vuông, trang trí tinh tế, trang thiết bị đầy đủ. Ở Hải Thành, nơi tấc đất tấc vàng như này, tiền thuê căn hộ mỗi tháng tương đương với mức lương mơ ước của không ít người.
Nghĩ đến đây, Hoài Hạnh khẽ kéo môi cười tự giễu.
May mà tiền thuê căn nhà của Sở Vãn Đường ở Kinh Thành không quá đắt đỏ, nếu không thì ví tiền cô sẽ còn xẹp hơn nữa. Hoài Chiêu mở văn phòng luật nhiều năm như vậy, dù thường xuyên bỏ tiền làm việc thiện nhưng sau khi mẹ mất, trong tay Hoài Hạnh vẫn còn một khoản kha khá.
Hơn nữa mấy năm nay cô cũng không có h*m m**n mua sắm nhiều, số tiền Sở Vãn Đường chuyển cho cô, cô cũng không tiêu hết lần nào. Ngôi nhà trước kia cô ở cùng mẹ tại Vân Thành, mỗi quý cô đều nhận được chuyển khoản từ người thuê.
Tiền mà Sở Vãn Đường từng bỏ ra cho cô, không phải cô không trả nổi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Sở Vãn Đường, ngực cô lại âm ỉ đau, khiến cô nghẹt thở. Cô đặt tay lên ngực để dịu lại cảm giác đó, rồi với lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh.
Đến nơi xa lạ, tối qua dù có cầm lược ngọc trong tay, cô vẫn ngủ không ngon.
Nhìn lại thời gian, đã là một giờ trưa. Cô mở WeChat, cảm giác xa lạ khi đến nơi ở mới vẫn chưa tan hết, ngay cả tài khoản WeChat mới của cô cũng khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
Khung tin nhắn không còn cuộc trò chuyện nào ghim trên đầu với Sở Vãn Đường nữa, cũng chỉ có vài cửa sổ trò chuyện thưa thớt. Cô hít sâu một hơi, lật lại đoạn hội thoại với Văn Thời Vi tối qua...
Tối qua Văn Thời Vi nói Sở Vãn Đường có đến tìm cô ấy, nhưng không nói cụ thể, chỉ nhắc đến thẻ ngân hàng, nói mấy câu sơ qua liên quan đến Sở Vãn Đường rồi chuyển sang chủ đề khác, cô cũng phối hợp, không hỏi thêm.
Thật sự không còn gì để nói. Mọi chuyện liên quan đến Sở Vãn Đường đều đã là quá khứ.
Cuộc sống của cô, từ nay về sau, là một trang hoàn toàn mới. Cô mãi mãi sẽ không đánh mất cảm giác muốn đâm chồi nảy lộc.
Buổi chiều, khi Lục Tuyết Dung gặp khách xong trở về căn hộ, Hoài Hạnh đang mặc đồ thể thao, chạy bộ đều đặn trên máy chạy trước khung cửa sổ sát đất. Mấy tháng vừa rồi, Hoài Hạnh gần như chỉ "vận động trên giường", có hơi lười biếng về mặt rèn luyện thể chất.
Thấy Lục Tuyết Dung đến, cô dần giảm tốc độ, lễ phép gọi: "Dì Lục."
Lục Tuyết Dung đặt hộp bánh mới mua lên bàn trà: "Tiểu Hoài, bánh nhà này ngon lắm, lát nữa con nếm thử xem."
Hoài Hạnh bước xuống khỏi máy chạy bộ: "Vâng ạ."
"Ở đây con thấy quen không?"
"Vẫn đang trong giai đoạn làm quen ạ." Tạm thời còn chưa thể nói là quen hay không.
Lục Tuyết Dung ngồi xuống ghế sofa, nhìn Hoài Hạnh, rồi lấy một tập tài liệu từ cặp công văn ra, nói: "Mấy hôm nay về lại Hải Thành, dì đã lên kế hoạch đào tạo hệ thống cho con, đầu tháng sau sẽ bắt đầu thực hiện."
Hoài Hạnh lau mồ hôi trên mặt, còn cẩn thận rửa tay sạch sẽ rồi mới nghiêm túc mở tài liệu ra xem.
Nhà họ Lục kinh doanh vải vóc ở Kinh Thành đã nhiều năm, so với anh trai mình, Lục Tuyết Dung còn có đầu óc kinh doanh hơn. Theo lý mà nói, cuộc đời bà nên học thương mại rồi theo thương mại, như vậy sẽ suôn sẻ hơn, nhưng khi xưa Lục Tuyết Dung lại thi vào chính trị học luật, sau này còn ở lại Vân Thành nhiều năm.
Khi cả nhà họ Lục đều tưởng rằng bà sẽ không quay lại thương trường nữa, bà lại mở một công ty tơ lụa cao cấp ở Hải Thành. Hiện giờ, công ty đó tên là "Tơ Quý," quy mô cũng ngày càng lớn mạnh.
Hoài Hạnh từng cẩn thận đọc qua hồ sơ giới thiệu, đối với Tơ Quý cũng có chút hiểu biết sơ bộ. Giờ nhìn lại bản kế hoạch bồi dưỡng người thừa kế mà Lục Tuyết Dung viết cho mình, sắc mặt cô càng thêm nghiêm túc.
"Thời gian dì cho con không nhiều, chỉ có bốn năm thôi, Tiểu Hoài."
Lục Tuyết Dung bắt chéo chân, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Hoài Hạnh, giọng không nhanh không chậm: "Dì nhìn con lớn lên, con cũng hiểu tính dì, từ trước đến nay dì đều là người có mục tiêu rõ ràng." Bà ngừng một chút rồi nói tiếp, "À, quên nói, con không phải người duy nhất. Có chấp nhận được không?"
Hoài Hạnh ngước mắt, môi khẽ mím, hỏi thẳng: "Ý dì là... sẽ có người cạnh tranh với con?"
"Đúng." Lục Tuyết Dung khẽ gật đầu, "Dì có một đứa cháu gái, bằng tuổi con, tên là Lục Hàm Nguyệt. Tháng sau con bé cũng sẽ cùng con đến nhà máy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!