Cơn mưa như trút nước cùng màu đen u ám nuốt chửng cả Kinh Thành, trên đường gần như không có bóng người qua lại, cần gạt nước của mỗi chiếc xe chạy qua đều quét điên cuồng, hợp lại tạo thành một bản nhạc đêm mưa rối loạn.
Mưa đập vào cửa kính, phát ra những tiếng "lách tách" dồn dập, như có vô số bàn tay sốt ruột đang gõ vào cửa sổ.
Nhưng cho dù có ồn ào đến đâu, Sở Vãn Đường cũng không nghe thấy gì cả.
Cô chìm vào trong bóng tối, ngồi trên ghế sofa, tay siết chặt tấm thẻ ngân hàng, khi tiếng sấm lần nữa xé ngang bầu trời, một tia sáng bạc lóe lên xé rách màn đêm trong phòng, chiếu vào gương mặt đờ đẫn của cô.
Đầu óc cô liên tục chuyển qua lại giữa trống rỗng và hỗn loạn.
Lúc thì chẳng nghĩ được gì, lúc lại nhớ tới những khoảnh khắc ở bên Hoài Hạnh. Rõ ràng trước khi cất cánh trở về Kinh Thành, cô và Hoài Hạnh vẫn còn liên lạc với nhau, vậy mà giờ trong căn nhà này chỉ còn lại một mình cô?
Hoài Hạnh đâu? Hoài Hạnh đi đâu rồi? Hoài Hạnh còn có thể đi đâu được chứ?
Hoài Hạnh đã rời xa cô, thì còn có thể đi đâu?
Màn hình điện thoại đặt trên bàn trà sáng lên, kéo cô về thực tại, cô cầm lên mở khóa. Không phải tin nhắn của Hoài Hạnh, mà là Tô Trừng và Vạn Y hỏi cô đã hạ cánh an toàn chưa, bên ngoài đang mưa to, nhiều chuyến bay đều bị hoãn.
Cô bình tĩnh nhìn những tin nhắn đó, ngón tay khẽ nâng lên không chút sức lực, trả lời: [Tới rồi.]
Tô Trừng: [Vậy thì tôi với Y Y không làm phiền hai người yêu nữa.]
Vạn Y: [Cô em gái xinh đẹp có cơ bụng và đầy sức sống của bạn gái cũ tôi đâu rồi? Sở Vãn Đường giờ đã chính thức yêu đương, em mà còn không tới thì tôi thật sự sắp chống không nổi nữa rồi.]
Tô Trừng: [@Thứ nhất tôi không tên là Ê, mai nếu trời tạnh mưa thì đi ăn một bữa nhé? Nhân lúc Y Y còn chưa ra nước ngoài, cậu dẫn bạn gái nhỏ của cậu đi cùng đi.]
Người yêu... bạn gái nhỏ...
Sở Vãn Đường nhìn chằm chằm vào những chữ đó, vẻ mặt không cảm xúc, đồng tử dần tan rã rồi lại tụ lại.
Cô không trả lời ngay, bất chợt nhớ đến ngày tiễn Hoài Hạnh rời Nam Thành, ở sân bay, Hoài Hạnh từng nói nếu cô hiểu lầm thì sẽ không để ý đến cô nữa.
Phải chăng cô đã làm gì đó khiến Hoài Hạnh hiểu lầm nhưng bản thân lại không hề hay biết, nên Hoài Hạnh mới đơn phương chiến tranh lạnh với cô?
Ý thức dần dần trở về, Sở Vãn Đường cụp mắt, chuyển sang hội thoại đang ghim ngay trên đầu, gửi cho Hoài Hạnh một tin, xác nhận: [Chị đã làm gì khiến em buồn sao? Hạnh Hạnh, em có thể nói với chị mà.]
[Em đang ở đâu?]
[Bên ngoài mưa rất to, còn có sấm nữa, em có sợ không?]Lúc gửi câu này, chính cô cũng không nhận ra mình đang run.
[Có phải trước đây vì chị chiến tranh lạnh với em, nên em vẫn chưa tha thứ cho chị không? Cũng phải thôi, em chưa từng nói là tha thứ cho chị, nhưng cho dù là chiến tranh lạnh thì cũng nên ở cùng một mái nhà.]
[Em không tuân thủ quy tắc rồi, Hoài Hạnh.]
Từng dòng tin nhắn gửi đi, không có hồi âm.
Màn hình đầy những khung hội thoại màu xanh lá của người gửi, Sở Vãn Đường nhìn đến cay mắt.
Bởi vì cô nhớ rõ Hoài Hạnh thích màu xanh lá nhất.
Từng có lần cô cũng hỏi Hoài Hạnh vì sao lại thích màu xanh lá đến thế. Khi ấy Hoài Hạnh mới 20 tuổi, cô đáp: "Vì xanh lá là trái tim của mùa xuân. Sử Thiết Sinh từng nói: 'Từ mùa xuân cho đến mùa hạ, đều là những mùa tràn đầy sức sống.' Lâm Thanh Huyền cũng nói: 'Đừng bao giờ đánh mất tâm trạng muốn đâm chồi'..."
"Vậy nên em rất thích màu xanh, cũng rất thích mùa xuân." Hoài Hạnh vừa nói vừa bật cười, "Chị, chị có thể thích mùa xuân cùng em được không?"
Sở Vãn Đường nhìn cô gái cười rạng rỡ kia, ngoài mặt thì đáp: "Được." Nhưng thật ra chính cô rõ hơn ai hết, cảm giác của mình với bốn mùa trong năm đều như nhau, không thích mà cũng chẳng ghét.
Dĩ nhiên, không chỉ bốn mùa, mà là với tất cả mọi thứ trên thế gian này, cô đều có cùng một cảm nhận — gần như chẳng điều gì có thể lay động tiếng lòng của cô. Cho đến khi Hoài Hạnh xuất hiện bên cạnh, cảm xúc của cô mới bắt đầu có dao động.
Khi Hoài Hạnh vui vì con mèo hoang trong trường được người ta nhận nuôi, cô thấy khó hiểu; khi Hoài Hạnh buồn vì người thân hay bạn bè chưa từng gặp qua qua đời, cô thấy ngạc nhiên; khi Hoài Hạnh vừa khóc vừa cười vì tin tức trên mạng, cô lại càng chẳng thể hiểu nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!