Chương 47: (Vô Đề)

Sắp mưa rồi, không khí ở Kinh Thành đặc quánh như cánh cửa sắt của những khu nhà cũ, mỗi lần hít thở đều như mang theo vị rỉ sét, ngột ngạt đến mức khiến lồng ngực đau nhức.

Mây đen lúc này như từng lớp bông bị một bàn tay vô hình ép xuống, tầng tầng lớp lớp áp sát mặt đất, kéo khoảng cách giữa bầu trời và những toà nhà càng lúc càng gần, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.

Nhưng hiện tại trước mắt Hoài Hạnh không cảm nhận được gì, cô đứng trước cánh cửa quen thuộc, bên cạnh là một chiếc vali hành lý.

Nhiều năm trước, khi ngày đầu tiên cô đến Kinh Thành, cô cũng đứng trước cửa như thế này. Khác ở chỗ khi đó bên cạnh cô còn có Sở Vãn Đường.

Cô vẫn nhớ Sở Vãn Đường đã nói mật mã mở cửa cho cô, nhớ rõ sau khi mở cửa, câu đầu tiên đối phương nói là: "Đây chính là nhà của chúng ta, Tiểu Hạnh."

Còn giờ đây, nơi này sẽ không còn là nhà của họ nữa.

Hoặc nói đúng hơn, không còn là nhà của cô nữa. Thật ra cô đã chẳng còn nhà từ lâu rồi.

Trong đầu Hoài Hạnh hỗn loạn vô cùng. Cô mím chặt môi, sau khi thở ra một hơi thật sâu, nhập mật mã, đặt tay lên tay nắm cửa lạnh buốt.

Nhìn lại lần cuối.

Lần cuối cùng.

Ngay khu vực cửa ra vào, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Trong tủ giày xếp gọn gàng giày thể thao, giày cao gót; trên khay bên tủ đặt chìa khóa xe của Sở Vãn Đường.

Đi vào vài bước là phòng khách, những ngày đầu còn xa lạ, bọn họ thường trò chuyện trong phòng khách. Khi ấy Sở Vãn Đường còn cố ý thay đổi từ phòng làm việc ra phòng khách đọc sách, chỉ vì để cô có thể từ từ thả lỏng; sau này, hai người thường cùng nhau đeo kính xem TV ở phòng khách, khoảng cách giữa họ cũng dần rút ngắn. Đến tháng ba năm nay, họ đã vượt qua giới hạn ngay trên chiếc ghế sofà này, nơi đó dần trở thành một trong những chốn tình tứ của họ.

Cô điều chỉnh hơi thở, rồi mở cửa phòng ngủ phụ.

Lần này cô rời đi, không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ gói ghém một ít vật dụng cần thiết cho giai đoạn đầu ở Hải Thành, nên phòng ngủ phụ nhìn vẫn chẳng khác gì thường ngày, chăn gấp gọn gàng, sách trên bàn học cũng còn nguyên. Cũng giống như vậy, những ký ức về Sở Vãn Đường vẫn ở đây. Cô nhớ hồi đại học mình hay cặm cụi làm bài tập bên bàn học, không ít lần Sở Vãn Đường mang nhiều loại trái cây cô thích vào phòng, nhìn mấy đề toán cao cấp khiến cô đau đầu, còn nửa cười nửa trêu:

may mà ngành thiết kế thời trang của họ không phải học toán cao cấp. Nhưng nói xong lại thấy mình như đang cười trên nỗi khổ người khác, vội vàng ho nhẹ một tiếng, xoa đầu cô nói: "Chị có bạn học dạy toán ở Sư Phạm, có cần không?"

Mọi ký ức liên quan đến Sở Vãn Đường ùn ùn kéo về, lấp đầy trái tim cô, đầy đến mức đau đớn.

Cô siết chặt cây lược ngọc trong tay, cố gắng xua tan phần nào cảm giác ấy.

Đứng ngẩn người rất lâu, cô mới lần lượt đi qua phòng ăn, phòng làm việc, nhà bếp và phòng tắm.

Mỗi góc nhỏ đều lưu lại những dấu vết quá khứ cùng Sở Vãn Đường, giọng nữ dịu dàng dường như vẫn còn vang bên tai gọi cô "Tiểu Hạnh".

Cuối cùng, cô đứng trước cửa phòng ngủ chính, giơ tay lên, ngập ngừng.

Mấy năm qua, cô rất ít khi vào phòng ngủ chính, hầu như chỉ vào những ngày mưa bão. Nhưng mấy tháng gần đây, trừ khoảng thời gian giận dỗi, gần như ngày nào cô cũng ngủ lại đây, cùng Sở Vãn Đường ôm nhau, quấn quýt.

Bọn họ từng cùng nhau giải tỏa tại nơi này, từng cùng nhau lạc lối, rồi lại được đối phương đỡ lấy.

Nhưng bây giờ, đến cả dũng khí để mở cửa phòng ngủ chính cô cũng không có.

Có lẽ, cô cũng chẳng cần thứ dũng khí ấy nữa. Mọi thứ trong phòng ngủ chính, cũng như con người Sở Vãn Đường, từ nay về sau đều sẽ không còn liên quan đến cô.

Hoài Hạnh đứng yên trước cửa phòng ngủ chính, hồi lâu sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, dường như gió bên ngoài đã mạnh hơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi.

Chỉ là, gió ngoài kia không lùa vào được, hơi thở của cô cũng không thoát ra được, như thể cô bị nhốt ở đây, vĩnh viễn mắc kẹt tại chốn này.

Ngày này đến thật nhanh, nhanh đến mức khiến cô ngỡ ngàng, thậm chí không chắc bản thân đã thực sự chuẩn bị sẵn sàng hay chưa...

Sẵn sàng để rời khỏi Sở Vãn Đường hoàn toàn.

Dù cô thực sự đã chuẩn bị cho ngày này suốt gần một tháng trời, dù cô đã nghĩ có lẽ mình đã chuẩn bị tinh thần xong. Nhưng thực tế thì những chuẩn bị đã có cũng không giảm bớt được nỗi đau đớn và lưu luyến cô đang cảm nhận lúc này.

Tầm mắt dần dần mờ đi, hàng mi dài không chịu nổi sức nặng của những giọt lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống. Đến lúc này, trong đầu cô vẫn bất chợt nảy lên một suy nghĩ, nếu Sở Vãn Đường đứng trước mặt mình, liệu có còn nói rằng nước mắt của cô thật ngọt hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!