Chương 46: (Vô Đề)

Ngày 6 tháng 6 năm 2020, thứ Sáu, bầu trời Nam Thành trong xanh, gió nhẹ nắng ấm.

Từng chiếc máy bay cất cánh, hạ cánh tại sân bay, người ta dùng những cái ôm để tiễn biệt hoặc chào đón nhau, nơi đây vốn dĩ là chốn của chia ly và hội ngộ.

Chuyến bay của Hoài Hạnh là vào chín giờ, hiện tại mới bảy giờ rưỡi, cô đang làm thủ tục lên máy bay.

Hầu như không phải xếp hàng, cô nhanh chóng ký gửi hành lý xong, vừa cầm vé máy bay quay người lại đã thấy Sở Vãn Đường đang đợi cách đó vài mét.

Bước đến gần, eo của Hoài Hạnh bị ôm lấy. Mái tóc dài xoăn của Sở Vãn Đường khẽ đung đưa phía sau đầu, tay kia xách túi của Hoài Hạnh, hai người sánh vai nhau đi về phía khu kiểm tra an ninh. Chị nghiêm túc dặn dò: "Mai mốt là cuối tuần rồi, em cả đêm không ngủ, về đến Kinh Thành thì nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Muốn ăn gì thì nhớ nói với dì Trần."

"Em biết rồi mà chị." Hoài Hạnh sờ tay chị, cười ngọt ngào, "Trước đây đâu phải chị chưa từng đi công tác."

Sở Vãn Đường sững người, rồi bật cười thành tiếng.

Đúng vậy, trước kia có những chuyến công tác còn dài ngày hơn thế này, Hoài Hạnh đã quen từ lâu. Vậy tại sao lần này cô lại cứ nôn nao, không yên thế này? Là vì cô tham luyến thân thể của Hoài Hạnh ở giai đoạn hiện tại sao?

"Chê chị phiền hả?" Cô nhướng mày, giả vờ giận dỗi hỏi.

Hoài Hạnh vội vàng xua tay: "Sao lại thế được, em đâu có chê chị phiền. Nếu chị lại hiểu lầm thì em không thèm để ý đến chị nữa đâu."

Rồi cô cũng quan tâm ngược lại: "Chị sắp đến tháng rồi, nhớ chú ý nhiều vào. Nếu đau bụng thì đừng cố chịu, nhớ uống thuốc, cũng có thể nói với em."

"Ừ, chị biết rồi."

Vừa trò chuyện, hai người vừa đi tới điểm kiểm tra an ninh.

Họ không chắn đường người khác, đứng nép sang một bên.

Hoài Hạnh nhận lại túi xách của mình, cô mím môi, nhìn người trước mắt thật lâu.

Sở Vãn Đường đưa tay lên, theo thói quen giúp cô vuốt tóc, mỉm cười dặn dò:"Nếu chờ máy bay thấy chán thì nhắn tin cho chị, tới nơi rồi cũng phải báo cho chị biết, bình thường rảnh hay bận đều có thể nhắn cho chị."

Hoài Hạnh nắm lấy cổ tay chị, gật đầu thật mạnh:"Em biết rồi."

"Hạnh Hạnh..." Sở Vãn Đường cũng nhìn cô, khẽ gọi một tiếng, cuối cùng vẫn cố nhịn cơn xúc động muốn hôn cô. Dù sao sân bay cũng không giống bãi biển, ở đây có quá nhiều người.

Hoài Hạnh hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay của Sở Vãn Đường, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, khẽ nói: "Chị à, em sẽ ngoan ngoãn chờ chị ở Kinh Thành."

"Ừ."

"Vậy em đi qua kiểm tra an ninh đây."

"Ừ."

"Sao lần nào chị cũng chỉ nói mỗi chữ 'Ừ' vậy? Có còn gì muốn nói với em nữa không?" Câu hỏi này đã xuất hiện giữa hai người họ lần thứ ba.

Sở Vãn Đường ôm chặt lấy cô, dịu dàng mở miệng: "Chúc em thượng lộ bình an, chờ chị trở về."

Chẳng bao lâu, cái ôm này tan rã trong tiếng phát thanh vang vọng của sân bay. Hoài Hạnh nhấc đôi chân nặng trĩu, xoay người rời đi.

Sau khi qua kiểm tra an ninh, cô quay đầu nhìn lại, liền thấy Sở Vãn Đường vẫn đứng yên tại chỗ, chưa hề rời bước.

Cách nhau một hàng người, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.

Hoài Hạnh nở một nụ cười với chị, Sở Vãn Đường cũng giơ điện thoại lên, ý nghĩa đã quá rõ ràng.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hoài Hạnh dứt khoát quay người, bước về phía cổng lên máy bay.

Một chiếc máy bay khác vừa cất cánh, tiếng động cơ gầm rú xuyên qua những ô cửa kính sân bay, nhưng vẫn không vang dội bằng nỗi chấn động trong lòng cô. Bước chân cô từ tự nhiên trở nên chậm chạp, hơi thở cũng dần loạn nhịp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!