Chương 44: (Vô Đề)

Sở Vãn Đường nói không sai, thời tiết ở Nam Thành tốt hơn ở Kinh Thành nhiều. Trời nơi đây trong xanh như vừa được rửa sạch, vạn dặm không một gợn mây, lá cây đều được nhuộm viền vàng ấm áp, khẽ lay động trong gió tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng.

Là một thành phố ven biển có ngành du lịch phát triển, mọi nhịp sống ở Nam Thành đều chậm rãi hơn nhiều, khắp nơi toát lên một cảm giác lười biếng mà dễ chịu, bên đường có thể thấy rất nhiều người thảnh thơi nằm trên ghế dài, nheo mắt tận hưởng sự thư thái này.

Với những hành khách đến từ Kinh Thành như Hoài Hạnh, vừa xuống máy bay đã có thể cảm nhận rõ rệt độ ẩm trong không khí, hương vị mằn mặn của biển cũng len lỏi vào trong khoang mũi.

"Seraphina đang đợi ở cửa đón khách, chúng ta sẽ về khách sạn đi gửi hành lý trước." Sở Vãn Đường nắm tay Hoài Hạnh, không có dấu hiệu muốn buông ra, "Ăn trưa xong chị sẽ đi đến buổi hội thảo, em cứ theo chị ấy làm việc cho tốt là được."

Ánh nắng kéo dài chiếc bóng của hai người. Hoài Hạnh gật đầu: "Dạ."

Lấy xong hành lý, họ đi đến cổng ra.

Là chủ một studio độc lập, lần này Seraphina tự mình ra đón người, không gọi trợ lý đi cùng. Từ xa, cô đã nhìn thấy Sở Vãn Đường, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà dừng lại trên người Hoài Hạnh. Đến khi khoảng cách gần hơn, có thể nhìn rõ Hoài Hạnh, tim cô cũng đập mạnh một nhịp...

Đừng hiểu lầm, cô chỉ là bị sự hài hoà mà Hoài Hạnh ngoài đời mang lại làm cho kinh ngạc.

Hoài Hạnh ngoài đời còn phù hợp với yêu cầu của cô hơn cả trong ảnh và video, trong đầu cô thậm chí đã hình dung ra kế hoạch chụp ảnh, bối cảnh biển, rừng, sa mạc... tất cả đều phải thử qua một lượt.

"Violetta!" Seraphina vẫy tay.

Hoài Hạnh biết đó là tên tiếng Anh của Sở Vãn Đường, nghe vậy liền quay đầu nhìn sang.

Seraphina là một người phụ nữ cao lớn, da màu lúa mạch, nhìn chừng trên mét bảy lăm, trời nóng, cô ấy mặc áo ba lỗ và quần short thoải mái, rõ ràng có thể thấy dấu vết rèn luyện trên người, ngay cả khi vẫy tay cũng như mang theo gió.

Sở Vãn Đường cong môi, kéo vali bước tới: "Da cô ngày càng khỏe khoắn rồi đó."

Seraphina gật đầu: "Ngày nào tôi cũng chống nắng mà vẫn thế." Nói xong liền chìa tay ra với Hoài Hạnh, rất nghiêm túc nói, "Chào Tiểu Hoài, chị tên là Seraphina, nếu thấy khó gọi thì có thể gọi chị là chị Lận."

"Chào chị Lận." Hoài Hạnh bắt tay lại.

Sở Vãn Đường đứng bên cạnh cười hỏi: "Sao không để em ấy gọi cô là chị Du Manh?"

Lận Du Manh: "...."

*Tên của Lận Du Manh nếu gọi nhanh sẽ nghe giống Lưu Manh (côn đồ). Nên bạn ấy mới lấy tên tiếng anh là vậy 😅.

Cô luôn cảm thấy tên tiếng Trung của mình không hợp với khí chất bản thân, nên mới đặc biệt chọn một cái tên tiếng Anh nghe có vẻ thần thánh, giờ lại bị Sở Vãn Đường bóc mẽ ngay trước mặt người khác, cô trừng mắt nhìn bạn mình một cái: "Cô tự bắt xe về khách sạn đi, tôi chở Tiểu Hoài với trợ lý Tiểu Trương bằng chiếc Audi của tôi."

"Thì cứ để xem họ chọn đi với ai." Sở Vãn Đường điềm nhiên đáp.

Lận Du Manh: "Hừ."

Hoài Hạnh thấy vậy, khóe mắt cong cong.

Bốn người không nán lại chỗ cũ quá lâu, chậm rãi đi về phía bãi đậu xe. Hơn nửa tiếng sau, họ làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân khách sạn Quân Linh.

Nội dung công tác của Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường không giống nhau, chức vụ của hai người cũng chênh lệch lớn, trợ cấp khách sạn công ty cấp đương nhiên không bằng nhau. Nhưng cũng chẳng ngăn được Sở Vãn Đường tự bỏ thêm tiền vào, huống chi Lận Du Manh không phải mời người tới mà không có thành ý, ra tay rất hào phóng.

Dù cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ngủ chung một phòng, nhưng thể diện thì vẫn phải giữ, mỗi người vẫn làm thủ tục nhận phòng riêng.

Lận Du Manh theo vào phòng của Sở Vãn Đường, lúc này không có ai khác, cô ngồi xuống ghế sô pha, mở miệng hỏi thẳng: "Cô với Tiểu Hoài ở bên nhau bao lâu rồi?"

Sở Vãn Đường hơi khó hiểu: "Sao tự nhiên hỏi vậy?"

"Tôi thấy chắc chưa được bao lâu đúng không?" Lận Du Manh xoa xoa cằm, "Trước kia chưa từng cô cậu nhắc đến trước mặt tôi, giờ đi công tác lại muốn mang người theo. Mới hai tháng? Ba tháng? Giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thường vậy, tôi hiểu mà, Violetta."

Sở Vãn Đường lấy quà mang từ Kinh Thành đến đưa cho Lận Du Manh, giọng hơi lạnh nhạt: "Bọn tôi không phải mối quan hệ như cô nghĩ."

"... Chậc." Lận Du Manh nhìn vẻ mặt cô, không hỏi thêm nữa, tiện miệng buông một từ: "Tra nữ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!