Thời gian bước vào tháng Sáu, ánh nắng như lưỡi kiếm sắc bén, không chút nương tay đâm thẳng xuống đất, hơi nóng bao trùm khắp mọi ngóc ngách của Kinh Thành. Công ty Lam Linh xưa nay chưa từng tiết kiệm điện, máy điều hòa trong văn phòng cũng vận hành hết công suất, chính vì ở giữa thời tiết này, thêm vào môi trường thoải mái lại càng khiến nhân viên uể oải buồn ngủ hơn.
Cuộc họp sáng kết thúc nhưng Hoài Hạnh lại chẳng có chút buồn ngủ nào. Cô nhìn tờ lịch, sắc mặt bình thản.
Ngày kia là chính là ngày Sở Vãn Đường đi công tác, mười ngày... đủ để cô nộp đơn nghỉ việc rồi bàn giao công việc xong xuôi. Đây là cơ hội cô chờ đợi bấy lâu, đồng thời cô cũng không khỏi cảm thán mấy năm qua toan tính của Sở Vãn Đường thật sự rất thành công.
Sau khi mẹ qua đời, cô vốn đã đơn độc giữa thế gian này, rồi Sở Vãn Đường ngỏ lời mời để họ trở thành người một nhà, âm thầm dẫn dắt để cô chỉ có thể tin tưởng và dựa dẫm vào một mình chị ấy. Mà cô cũng vô thức làm đúng như vậy, làm gì cũng nghĩ đến Sở Vãn Đường trước tiên, toàn tâm toàn ý đều đặt cả lên người Sở Vãn Đường.
Ngay cả với Văn Thời Vi – người có tình nghĩa nhiều năm, cô cũng giữ khoảng cách nhất định, chỉ sợ Sở Vãn Đường ghen và không vui.
Vì vậy trong thế giới của cô, chỉ có hai loại phân chia rõ ràng: Sở Vãn Đường và những người còn lại.
Điều này cũng chưa hẳn là tin xấu, bởi nó có nghĩa là ngoài chuyện công việc cần bàn giao lại cẩn thận để không gây phiền phức cho người khác... Cô chẳng còn điều gì lưu luyến nữa.
Thiếu cô, cuộc sống của bạn bè cũng chẳng có gì thay đổi to lớn, cuộc sống của mọi người sẽ tiếp tục như điều hòa trong văn phòng vẫn đang chạy đều đều.
Nếu nói không có tiếc nuối sao? Hình như cũng có chút. Gặp phải chuyện như vậy nhưng một người để giải bày tâm sự cô cũng không có, cô của hiện tại giống như vẫn mãi luôn sống ở cái ngày của sáu năm trước tại mộ phần, dầm mình trong gió mưa. Đồng thời cô cũng không thể chính thức nói lời tạm biệt với mọi người, nếu không cô sợ bạn bè sẽ tiết lộ chuyện cô sắp rời đi cho Sở Vãn Đường biết mất.
Nhưng chẳng phải cuộc đời vốn được tạo nên từ rất nhiều nuối tiếc sao? Cô trong tương lai có thể buông bỏ những điều này, giống như cách cô đang dần buông bỏ Sở Vãn Đường vậy. Dù toàn thân đầy máu, đau đến thấu tim gan, nhưng nỗi đau ấy có thể khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Sao cô có thể để mẹ trên trời nhìn thấy mình cam tâm tình nguyện làm một con thú cưng ngoan ngoãn, ai gọi cũng đến, ai xua cũng đi?
......
Cô bạn làm thêm ngồi cạnh thỉnh thoảng lại gật gù, đến khi trán suýt đập vào mặt bàn, Hoài Hạnh mới sực tỉnh, giơ tay ra đỡ lấy bằng lòng bàn tay.
Cơn buồn ngủ của Nhậm Giảo lập tức tan đi hơn phân nửa. Cô xoa xoa trán, nghiêng đầu nhìn Hoài Hạnh cười: "Cảm ơn cậu nha, Hoài Hạnh."
"Cậu dịu dàng quá đi mất thôi hu hu hu."
Hoài Hạnh khẽ mỉm cười: "Dạo này công việc cũng không bận lắm, cậu nằm gục xuống ngủ một chút chắc không sao đâu?"
"Không được, lỡ bị sếp thấy thì tiêu đời."
Vừa dứt lời, Cốc Như Phong đã bước tới chỗ họ, nói với Hoài Hạnh: "Tiểu Hoài, theo tôi đến văn phòng một lát."
"Vâng ạ, nhóm trưởng."
Hoài Hạnh đứng dậy, thấy Nhậm Giảo lộ vẻ mặt "may mà mình tỉnh rồi", không nhịn được bật cười. Cô hiểu ý của Nhậm Giảo, trên đời này một trong những điều may mắn nhất chính là kịp tỉnh dậy trước khi bị sếp phát hiện ngủ gật trong giờ làm.
Mà cô, cũng đã tỉnh lại vào giữa tháng Năm, không còn rơi vào cái bẫy của Sở Vãn Đường nữa.
Chẳng phải thế cũng là một kiểu may mắn sao?
Mang theo suy nghĩ ấy, Hoài Hạnh đi theo Cốc Như Phong vào văn phòng. Phòng này là nơi làm việc của nhóm trưởng các bộ phận, nhìn sơ qua giống văn phòng giáo viên thời còn đi học, nhưng mọi người ngồi cách nhau khá xa, không đến mức chật chội.
Hai người ngồi đối diện nhau, Cốc Như Phong lấy ra một bản email đã in sẵn, đưa cho Hoài Hạnh: "Tiểu Hoài, công ty nhận được một email hợp tác. Bên kia là một studio thiết kế thời trang ở Nam Thành, họ muốn mời em đến chụp ảnh quảng bá cho trang phục của họ." Cô ấy cười đầy hài lòng, "Họ đã thử rất nhiều người mẫu nhưng vẫn không thấy phù hợp, cho đến khi tình cờ nhìn thấy video em catwalk trong 'LANLING LIFE' vài hôm trước, liền cảm thấy người đó chỉ có thể là em.
Em xem thử đi, nếu không muốn đi, em có quyền từ chối."
Hoài Hạnh nhìn tờ email trước mắt, trong đó ghi rõ lý do mời cô, giới thiệu về studio thời trang bên Nam Thành, cùng các đãi ngộ và quyền lợi của lần hợp tác này. Thời gian là từ ngày 3 tháng Sáu đến ngày 6 tháng Sáu, kéo dài ba ngày.
Cô nhìn địa điểm và thời gian, không khó để đoán ra đây là sắp đặt của ai. Nhưng cô đã không còn đủ sức để tiếp tục diễn trước mặt Sở Vãn Đường nữa rồi. Gần đây, cô đã đem toàn bộ tình yêu trong mấy năm qua, rót hết vào từng chuyện, từng chuyện chỉ có tình nhân mới làm giữa hai người rồi.
Chuyện "yêu" làm càng nhiều, tình cảm trong cô lại càng vơi đi.
Cô có thể nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt chan chứa tình cảm của Sở Vãn Đường. Nếu không phải vì cô đã biết trước tất cả, e rằng cô lại một lần nữa chết chìm trong đôi mắt thâm tình ấy.
"Tại sao không để họ đến Kinh Thành chụp ạ?" Hoài Hạnh giả vờ không hay biết, hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!