Ánh đèn chập chờn, tiếng cây xào xạc.
Trong chiếc xe màu bạc bên đường, như thể không còn luồng không khí mới nào tràn vào. Nhưng lý do thật ra là vì cách gọi "em bé" kia khiến Hoài Hạnh quên cả chớp mắt lẫn hít thở, ánh mắt cô khóa chặt lấy người trước mặt, có chút ngơ ngác.
Ngón tay Sở Vãn Đường đặt lên môi cô vẫn chưa rời đi, thậm chí còn vuốt nhẹ một cái. Chị khẽ mở miệng, kéo suy nghĩ của cô trở về: "Sao lại ngẩn ra vậy?"
"Chị..." Hoài Hạnh hoàn hồn, vẻ mặt rối rắm mở lời, "Cách gọi đó có phải là..." quá thân mật rồi không?
Ít nhất thì không phù hợp với tình cảnh hiện tại của họ, nếu lúc trên giường mà không kiềm được gọi thế thì còn hiểu được.
"Em có bao giờ nghe mẹ gọi con gái mình là 'em bé' chưa?" Sở Vãn Đường đổi tay đặt lên lưng ghế phía sau đối phương, mỉm cười hỏi. Thật ra ban nãy cô cũng hơi bất ngờ vì mình buột miệng nói vậy, nhưng thấy Hoài Hạnh còn rối rắm hơn cả cô, sự bất ngờ ấy cũng tạm thời bị đè xuống.
Hoài Hạnh gật đầu: "Em có nghe qua, mẹ của Hân Hân cũng gọi cậu ấy như thế."
"Vậy chị gọi em như vậy, có vấn đề gì không? Chị là chị của em, chúng ta vốn dĩ là..."
"Biết rồi biết rồi mà, là hai người thân thiết nhất trên đời." Hoài Hạnh làm ra vẻ đã nghĩ thông suốt, kéo tay đối phương, ý nhận sai rất rõ ràng.
Sở Vãn Đường nhìn cô qua ánh đèn đường hắt qua, rồi lại cụp mắt xuống, nhìn bàn tay mình đang bị cô nắm lấy.
Không chỉ là nắm, Hoài Hạnh không rõ là vô tình hay cố ý, cứ xoa từng ngón tay của cô, xoa xong một ngón lại chuyển sang một ngón khác, rất mực chuyên chú.
Sở Vãn Đường bị cô xoa đến mức ngứa ngáy trong lòng, bề ngoài vẫn nghiêm túc hỏi: "Đang làm gì thế?"
"Chị chắc là đã rất vất vả để làm váy cho em." Hoài Hạnh ngẩng mặt lên, ánh mắt trong trẻo, mang theo chút xót xa, dịu dàng nói, "Hôm nay là thứ 7, lẽ ra chị nên nghỉ ngơi, chị à."
Sở Vãn Đường bật cười khẽ: "Nghỉ ngơi sao?" Cô từ từ rút tay về, lại nghiêng người tới gần, một lần nữa hôn nhẹ lên môi Hoài Hạnh, "Tối nay e là khó nghỉ ngơi lắm đấy, Hạnh Hạnh."
Không chỉ tối nay mà cả cuối tuần, hai người họ đều khó lòng nghỉ ngơi.
Hoài Hạnh không thể phủ nhận rằng cơ thể của Sở Vãn Đường thật sự rất ngon miệng. Mà điều chủ yếu nhất chính là Sở Vãn Đường đã từng chính miệng nói về "sự hồi đáp của thể xác." Đã vậy thì trước khi rời đi, nếu cô không đòi hỏi thêm một chút thì có vẻ không phải phép.
Địa điểm không chỉ gói gọn trong phòng ngủ chính, cũng không chỉ giới hạn vào ban đêm, mà chuyển qua ghế sofa, thư phòng, phòng ngủ phụ...
Tư thế lại càng không có giới hạn. Tay miệng cùng dùng, từ phía sau hay bên hông, quỳ sấp hay ngồi lên mặt — họ đều đã thử.
Họ như hai khối nam châm mang lực hút mạnh nhất, một khi chạm vào thì không thể tách ra.
Từ "bé ơi" được Sở Vãn Đường gọi hết lần này đến lần khác, và cũng chính là "bé" ấy đã hành cô hết vô số lần. Chỉ là lúc cô run rẩy trong cơn cao trào, cô lại không nhận ra người đang ôm lấy mình vừa thì thầm khen cô giỏi, vừa có ánh mắt lạnh lẽo như thế nào.
Cả cuối tuần đều trôi qua trong hỗn loạn. Đến khi đi làm vào thứ Hai, Hoài Hạnh thậm chí cảm thấy ngay cả bước đi của mình cũng chao đảo. Cô hoàn toàn thiếu tinh thần, cà phê uống hết ly này đến ly khác, cứ như sắp bị ngâm trong cà phê luôn rồi.
Nhậm Giảo nhìn không nổi nữa, đến chiều lúc thấy cô lại bưng ly cà phê lên, bèn hỏi: "Cuối tuần cậu lén mình đi làm ăn phát tài à? Mệt gì mà mệt ghê thế?"
Hoài Hạnh ngáp một cái: "Lén cậu đi khuân gạch nên mới mệt kiểu này đó , Giảo Giảo." Cô cố mở to mắt, nhìn vào màn hình máy tính mà đôi mắt mỏi nhừ, "Dạo này trời nóng quá, dễ buồn ngủ lắm."
"Qua tuần này là tới tháng 6 rồi, sắp đến nghỉ hè, tiếc là chúng ta không có hè." Hoài Hạnh lật cuốn lịch trên bàn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ngày 30 tháng 5 — ngày sinh nhật của Đồ Triều Vũ.
Cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn vào nhóm chat: [@Đồ Đồ sinh nhật cậu sắp đến rồi đó, định tổ chức sao đây?]
Có một số chuyện, cô cần xác nhận.
Đúng lúc đó, ở văn phòng giám đốc thiết kế trên tầng, Sở Vãn Đường cũng đang trò chuyện cùng một người khác.
Đang chat với cô là người cùng ngành — chủ một studio thiết kế thời trang ở Nam Thành. Hai người quen nhau trong một buổi trình diễn cách đây vài năm, sau đó kết bạn WeChat, thỉnh thoảng có nhắn tin đôi câu.
Hiện tại, người đồng nghiệp tên Seraphina này đang phiền não vì chuyện người mẫu: [Rốt cuộc trên đời này có người phụ nữ nào vừa có nét trong sáng ngây thơ, vừa quyến rũ gợi cảm trời sinh không vậy?]
[Nếu không tìm được người mẫu này, tôi không thèm chụp nữa.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!