Nụ hôn bị kìm nén chưa thể tiếp nối kia, cuối cùng cũng được nối lại vào chiều thứ bảy, khi kỳ kinh nguyệt và cảm cúm của Hoài Hạnh chấm dứt, nụ hôn này từng bước phát triển thành việc Sở Vãn Đường hôn lên từng chút một, khắp trên người cô.
Thời tiết ở Kinh Thành lúc nắng lúc mưa, mưa hai ngày rồi lại nắng.
Dù rèm cửa phòng ngủ chính được kéo kín đến đâu, vẫn có ánh nắng gay gắt len qua vài khe hở, chiếu lên những cành hải đường tươi mới đặt trên bàn và hai người phụ nữ đang toàn thân tr*n tr** nằm trên giường.
Người phụ nữ tóc xoăn đang cúi người nằm sấp, mở hai chân của người còn lại ra.
Cúi đầu, ngẩng mắt.
Nhìn đối phương mất kiểm soát dưới môi lưỡi mình.
Dù đã làm nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Sở Vãn Đường dùng miệng để khiến Hoài Hạnh vui vẻ. Cô nghĩ, có lẽ điều này coi như là phần thưởng cho biểu hiện gần đây của Hoài Hạnh?
Trong thời gian bệnh, Hoài Hạnh rõ ràng càng thêm ỷ lại, càng thêm tin tưởng cô, còn cô thì càng hiểu rõ lòng mình mềm yếu như nào, lại một lần nữa cảm thấy quyết định vẫn nuôi Hoài Hạnh bên cạnh là thực sự đúng đắn.
Trên đời này có biết bao người vì buồn chán mà nuôi thú cưng, cô cũng vậy thôi, chẳng có gì sai, một chút vấn đề cũng không có.
Huống hồ, con thú nhỏ này còn ngon miệng hơn cô tưởng nhiều.
Nghĩ đến đó, cô lại dùng đầu lưỡi mạnh mẽ thúc vào, rồi lại dịu dàng l**m để xoa dịu. Cô đưa tất cả vào miệng, cuống họng chuyển động, nuốt xuống.
Sau đó tiếp tục dùng mặt lưỡi chầm chậm cọ sát.
Hai chân Hoài Hạnh cong lên, bàn chân dán chặt vào ga giường, bên dưới hông được kê thêm một cái gối. Cằm cô ngẩng cao, dường như đến không khí trong phòng cũng trở nên loãng trong khoảnh khắc ấy.
Hơi thở nóng ẩm của Sở Vãn Đường nhảy múa trên làn da cô, rồi lan dần từ nơi đó, thẩm thấu vào dòng máu, cuối cùng truyền đến trái tim đang đập nhanh hơn trong vô thức.
Trước đây chưa từng được đối xử thế này, cảm giác lạ lẫm đến mức khiến cô không biết phải làm sao. Cô nhắm chặt mắt, đưa tay ra, định đặt l*n đ*nh đầu Sở Vãn Đường, như thể làm vậy sẽ giúp mình bớt hoang mang.
Nhưng người cố ý trêu chọc lại chẳng để cô toại nguyện, tay cô vừa duỗi ra một chút đã bị Sở Vãn Đường chặn lại giữa chừng.
Sở Vãn Đường lúc này ngẩng đầu lên, nhìn vùng bụng đang phập phồng của cô, ánh mắt dời lên, lướt qua làn da trắng mịn, cuối cùng dừng lại nơi gò má ửng hồng. Không nhịn được bật cười, hỏi: "Sao vậy? Lúc trước đối xử với chị như thế, không nghĩ đến sẽ có ngày mình cũng bị như vậy à?"
"........" Hoài Hạnh không thể trả lời được, chỉ không ngừng nuốt lấy từng ngụm không khí.
Sở Vãn Đường cụp mắt xuống, mọi thứ lọt vào tầm nhìn, như lời khen mà thốt lên: "Thật sự..... nhiều lắm, Hạnh Hạnh à..."
Hoài Hạnh nghe vậy, vành tai đỏ bừng.
Rất muốn khép chân lại, không để người ta nhìn thấy.
Nhưng còn chưa kịp thở xong, đầu lưỡi mềm mại lại áp lên, đôi môi cũng phủ xuống, nhẹ nhàng thưởng thức.
Khiến cô không còn chỗ nào để trốn.
Mười ngón tay đan chặt càng siết thêm chút lực, bụng dưới càng lúc càng phập phồng dữ dội hơn, hơi thở của Hoài Hạnh cũng trở nên dồn dập........
Nghĩ đến việc Hoài Hạnh vừa mới khỏi bệnh không bao lâu, Sở Vãn Đường cũng không tiếp tục kéo dài mấy chuyện "không tiện nói ra" này.
Qua lại hơn một tiếng đồng hồ sau thì kết thúc.
Thùng rác đầy khăn ướt, khăn giấy đã qua sử dụng, bao ngón tay được giấu ở dưới cùng.
Hoài Hạnh rúc vào lòng Sở Vãn Đường, cô hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi hôn người kia một cách nhẹ nhàng như kết thúc.
Cũng chính lúc này, cô mới có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Đây chính là cái mà Sở Vãn Đường gọi là "hồi đáp bằng thể xác" sao? Trong mắt Sở Vãn Đường, tình cảm của cô được chị đáp lại bằng những điều này, thật sự là không hề thiệt thòi chút nào sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!