Chương 40: (Vô Đề)

Đêm đó hai người đều không ngủ ngon, Hoài Hạnh cứ mê man suốt, sốt cao mãi mới hạ. Sở Vãn Đường cũng giữ đúng lời hứa, đợi đến khi Hoài Hạnh hạ sốt mới dám chợp mắt. Kiếp ngủ cũng không yên, sợ em lại sốt trở lại, nửa đêm thức dậy mấy lần, nghe thấy hơi thở đều đều của em mới dần yên tâm.

Trời còn chưa sáng, Kinh thành đã bắt đầu mưa lất phất. Đến khi trời sáng rõ, ngoài cửa sổ chỉ thấy một mảng xám xịt.

Sở Vãn Đường là người mở mắt trước. Cô cảm thấy đầu đau nhức, nghỉ một lát rồi nhắn tin cho dì Trần, sau đó mới vào phòng tắm tắm rửa.

Trên người cô vẫn còn không ít nước mắt của Hoài Hạnh, thời gian trôi qua lâu nên cũng chẳng còn dính nữa, nhưng cô lại cảm thấy làn da ấy vẫn như còn nóng bỏng.

Khi từ phòng tắm bước ra, dì Trần đã bận rộn trong bếp. Cô thay sang một bộ đồ ngủ khác rồi đi đến phòng ngủ phụ. Đúng lúc, người bệnh cũng vừa tỉnh, đang ngồi ngẩn ngơ trên giường.

Thấy cô, Hoài Hạnh phản ứng chậm nửa nhịp, cất giọng: "Chị."

"Bây giờ còn thấy khó chịu không?" Sở Vãn Đường đến bên giường, cúi người xuống, đưa tay xoa đỉnh đầu cô gái.

Đôi đồng tử đen của Hoài Hạnh không có ánh sáng, sắc môi cũng còn tái nhợt, cô nói: "Muốn tắm, tối qua ra mồ hôi nhiều quá."

Sở Vãn Đường khẽ nhíu đôi mày thanh tú, từ chối ý định của em: "Không được, bây giờ em còn yếu lắm, chị sợ tắm sẽ làm cảm nặng thêm." Thấy gương mặt em xị xuống, cô đành bật cười bất lực, "Có thể lau người sạch sẽ mà, chờ đến mai khi tình trạng đỡ hơn rồi tắm, được không?"

"Vậy để em đi ngay bây giờ."

Sở Vãn Đường hỏi một cách tự nhiên: "Cần chị giúp không?"

"Không không." Hoài Hạnh vội xua tay từ chối, má ửng lên một lớp mỏng màu hồng, "Em tự làm được." Vừa nói cô vừa lật chăn, nhưng người vẫn yếu, đứng không vững.

Sở Vãn Đường lập tức đỡ lấy Hoài Hạnh, rồi vòng tay qua eo, nhìn vào đôi mắt đen láy của em, mỉm cười: "Chắc chắn không cần chị giúp à?"

Rồi lại ho nhẹ một tiếng, trêu ghẹo: "Đâu phải chưa từng tắm chung, ngại cái gì?"

"Không giống nhau mà." Cả vành tai của Hoài Hạnh cũng bắt đầu ửng hồng.

Sở Vãn Đường cũng không ép nữa: "Vậy lúc em đánh răng thì chị lấy nước cho." Cô nhẹ nhàng bóp tay Hoài Hạnh, "Bây giờ em cũng chẳng có bao nhiêu sức."

"Cảm ơn..."

"Đừng cảm ơn chị nữa."

Sở Vãn Đường cắt ngang lời vừa lên tới trên môi cô, đưa tay vuốt những sợi tóc hơi rối của cô, trong giọng nói mang theo chút trách móc: "Tối qua em đã cảm ơn rồi, hơn nữa quan hệ của chúng ta xa lạ đến vậy sao? Khi chị bệnh em cũng sẽ chăm sóc chị, chúng ta là những người thân thiết nhất trên thế gian này mà, Hạnh Hạnh."

Hoài Hạnh nghe Sở Vãn Đường nói một tràng như thế, khẽ cong môi cười: "Em biết rồi chị."

Lúc Hoài Hạnh quay lại phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng do dì Trần chuẩn bị. Người lớn khi thấy con cháu bệnh, luôn có phần quan tâm nhiều hơn, không nhịn được mà hỏi: "Hoài tiểu thư cũng bị bệnh à?" Lại thở dài, "Dạo trước Sở tiểu thư cũng vừa mới khỏi xong."

Sở Vãn Đường bật cười: "Dì Trần, con bị bệnh là chuyện của hơn một tháng trước rồi."

"Một năm bốn mùa kiểu gì cũng có lúc cảm cúm mà dì Trần." Hoài Hạnh cầm muỗng, cũng lễ phép mỉm cười đáp.

"Giờ người trẻ làm việc cực quá, dễ ảnh hưởng sức khỏe, sau này phải chú ý nhiều hơn đó." Dì Trần nói xong thì vào bếp thu dọn.

"Vâng ạ."

Sở Vãn Đường ngồi đối diện Hoài Hạnh, vừa khuấy cháo trong bát vừa như vô tình hỏi: "Hôm qua sao tụ tập tới khuya vậy?"

"Bọn em tan tiệc sớm rồi mà chị."

"Vậy mấy giờ em về? Mười giờ?"

"Em cũng không để ý lắm, để em xem lại lịch sử đặt xe." Hoài Hạnh mở điện thoại, chậm rãi nói, "Chẳng phải Hân Hân đang mang thai sao? Phụ nữ có thai hơi nhạy cảm, đang ăn thì lại buồn nôn, còn nói đau bụng, Hoàn Viễn liền đưa cậu ấy tới bệnh viện, để tụi em ở lại ăn tiếp. Vốn dĩ còn có mấy hoạt động sau nữa, nhưng Hân Hân vào viện rồi nên bọn em giải tán sớm, đến cả ảnh chụp chung cũng chưa kịp chụp."

"Sau đó em còn đến bệnh viện thăm bà mẹ tương lai ấy... À, mười giờ năm phút em về đến nhà, chị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!