Khi Hoài Hạnh tỉnh dậy, cả thành phố đã bị cơn mưa lớn xối ướt, chỉ còn những hạt mưa bụi mảnh như tơ vương vất lại, theo gió bám vào mặt kính, phủ lên bầu trời xám xịt bên ngoài một lớp hiệu ứng mờ ảo.
Cô chớp mắt hai lần nhìn rèm cửa màu vàng nhạt, rồi mới nhớ ra tối qua mình đã vào phòng ngủ chính của Sở Vãn Đường, hiện tại đang nằm trên giường của chị ấy.
Thực ra, cô không sợ sấm sét, nhưng trong cơn mưa dông đầu tiên sau khi đến Kinh Thành, một tiếng sét bất ngờ giáng xuống không hề báo trước, làm cô giật nảy mình. Trước mặt Sở Vãn Đường, cô không kìm được mà thốt lên một tiếng, cả người co rúm lại.
Từ đó về sau, Sở Vãn Đường liền cho rằng cô sợ sấm chớp, mỗi khi trời thế này đều yêu cầu cô ở bên cạnh mình.
Có lúc là ôm, có lúc là nắm tay.
Lâu dần, cảm giác ngọt ngào thành quen, Hoài Hạnh đành "sợ hãi" mà làm theo.
Lúc này, người nằm bên cạnh cô từ lâu đã rời đi. Cô đưa tay ra, chỉ chạm vào khoảng giường lạnh lẽo. Bàn tay mà tối qua còn nắm chặt lấy cô, chẳng biết đã buông ra từ lúc nào.
Nhưng bên ngoài có tiếng động. Cô khẽ động tai, nghe ra đó là giọng của Tô Trừng.
Chắc lại đang than phiền về khách hàng rồi.
Quả nhiên, khi cô bước ra khỏi phòng ngủ chính, liền thấy Tô Trừng đang đi dép dành cho khách, đứng chống nạnh cách Sở Vãn Đường hai mét, hùng hồn kể về một vị khách hàng kỳ quái mà cô ấy gặp tối qua.
Trông có vẻ bị chọc tức không nhẹ.
"Cũng may bà đây có học thức, có tố chất, chứ không thì đã chửi cho hắn tám trăm lần rồi! Cho được có tí tiền mà đã bày đặt lên mặt chỉ tay năm ngón, vậy cũng thôi đi, còn dám tán tỉnh tôi? Cút."
Nói đến đây, Tô Trừng nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt lập tức chuyển hướng, đôi mắt sáng rỡ.
Cô ấy không hề ngạc nhiên khi thấy Hoài Hạnh bước ra từ phòng của Sở Vãn Đường, chỉ thuận miệng hỏi: "Hạnh Hạnh, dậy rồi à?"
"Chị Tô Trừng."
Hoài Hạnh nhoẻn miệng cười, gọi một tiếng, sau đó nhìn sang Sở Vãn Đường đang thảnh thơi ngồi trên sofa, như thể báo cáo: "Em đi rửa mặt trước nhé."
Ánh mắt Sở Vãn Đường nhẹ nhàng lướt qua người cô: "Lát nữa chị và Tô Trừng phải ra ngoài họp, chị đã gọi dì Trần tới lo bữa trưa."
Hoài Hạnh không hề nói dối, Sở Vãn Đường quả thực không để cô làm việc nhà
- quần áo có người giặt, phòng ốc có người dọn, ba bữa một ngày cũng có người lo liệu.
Cô được chăm sóc rất chu đáo.
"Không cần phiền dì Trần đâu chị. Trưa nay em ăn với Đồ Triều Vũ và mấy người họ." Hoài Hạnh đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối. "Chiều nay em có hẹn với họ, phải mang đàn theo."
Tô Trừng ngồi xuống sofa, liếc đồng hồ rồi hỏi: "Bây giờ gần mười một giờ rồi, em định khi nào đi? Đi đâu? Nếu tiện đường bọn chị chở em luôn." Không đợi trả lời, cô ấy lại bắt đầu than phiền về thời tiết: "Cái thời tiết chết tiệt này! Hóa ra hôm qua ông trời ưu ái bọn tình nhân à? Cả tháng này chỉ có đúng một ngày hôm qua là nắng."
Hoài Hạnh lại nghĩ khác, cô mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không phải đâu."
Bờ môi khẽ mấp máy: "Là ông trời ưu ái chị em, vì chị ấy về lại Kinh Thành."
"......" Tô Trừng nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi, "Ôi trời, mấy lời ngọt thế này, em chưa từng nói với chị câu nào đâu đấy, Hạnh Hạnh?"
Khóe môi Sở Vãn Đường hơi cong lên, rõ ràng rất hưởng thụ câu nói này của Hoài Hạnh. Biểu cảm của chị cũng giãn ra đôi chút, giọng điệu mềm mại hơn hẳn: "Đi rửa mặt đi, Tiểu Hạnh. Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, cậu ấy xứng đáng chắc?"
Tô Trừng bật dậy, khoác tay lên cổ Hoài Hạnh, giữ chặt cô trong vòng tay mình: "Hạnh Hạnh, em nói xem, chị có xứng không?"
"Xứng mà, chị Tô Trừng." Hoài Hạnh bất đắc dĩ cong môi.
Nghe vậy, Sở Vãn Đường hơi nhướng mày. Cô nhìn hai người đang thân thiết ngay trước mặt mình, nụ cười bên môi thoáng khựng lại.
Ngay sau đó, cô thản nhiên dời mắt, nhìn xuống màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho dì Trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!