Trác Hân luôn rất coi trọng nghi thức cảm vào ngày sinh nhật, thông thường cô sẽ mời tất cả bạn bè đến ăn một bữa vào đúng ngày. Gia cảnh cô tốt, không thiếu tiền, phòng riêng trong nhà hàng cũng được nhờ người trang trí tươm tất, nhìn qua đã thấy đầy không khí lễ hội.
Phòng riêng chứa được gần hai mươi người, Hoài Hạnh ngồi cạnh Đồ Triều Vũ và mấy người khác. Mọi người đã một thời gian không gặp, lại đều là tranh thủ đến sau giờ làm, trông vẫn còn đầy vẻ mệt mỏi vì công việc, thế là không tránh khỏi bắt đầu than thở việc đi làm lẫn câu chuyện về vị sếp nào đó kỳ quặc.
Chỉ có Hoài Hạnh khá hài lòng với công việc của mình nên cô không tham gia nhiều, chủ yếu là nghe và cười phụ họa. Nhưng đôi khi vẫn khó tránh khỏi thỉnh thoảng mất tập trung, nghĩ đến bản vẽ nhận được vào trưa nay và cả người đã gửi nó cho cô, khoé môi lại không kìm được cong lên sâu hơn.
"Hoài Hạnh." Đồ Triều Vũ dùng khuỷu tay huých cô một cái, "Tối nay chị Vãn Đường có đến đón cậu không? Bọn mình lại nhớ chị ấy rồi."
Hoài Hạnh lắc đầu: "Tối nay chị ấy cũng gặp bạn nên mình tự về."
Hàn Nghênh bên cạnh thở dài: "Ai, vẫn rất muốn hỏi tại sao chị Vãn Đường không thể là chị của mình chứ?"
Hoài Hạnh cười ngọt ngào như caramel đang tan chảy, cô cố nhịn lại, khẽ ho một tiếng, nhưng âm cuối không khỏi hơi dâng cao lên: "Vậy xin lỗi nhé, chắc do mình may mắn rồi." Nếu không thì làm sao cô lại có thể gặp được Sở Vãn Đường chứ?
Còn chuyện cô buồn vì Sở Vãn Đường trong thời gian một tháng vừa rồi, tất cả đều bị xoá sạch kể từ khi cô nhận được bản vẽ kia rồi. Cô không thể không tha thứ cho một người đã đối xử với mình bằng cả tấm lòng như thế, huống hồ mấy ngày gần đây Sở Vãn Đường cũng thể hiện rất tốt.
Mà... bạn bè lại đang nói là nhớ Sở Vãn Đường à...? Trùng hợp ghê, cô cũng nhớ.
Hoài Hạnh khẽ nhướng mày, âm thầm mở khoá điện thoại. Hai bên đều có người, cô lùi ra sau một chút, chỉnh độ sáng màn hình xuống thấp, rồi nhắn cho Sở Vãn Đường: [Mấy bạn em nói rất nhớ chị.]
Kéo qua kéo lại với Sở Vãn Đường vài câu, Hoài Hạnh cười tít mắt rồi tắt màn hình.
Đồ Triều Vũ bên cạnh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: "Đang nói chuyện với ai đấy? Cười tươi dữ vậy."
"Còn ai vào đây nữa?" Cô rất thích cái cảm giác không cần nói ra mà vẫn được bạn bè đoán trúng.
Quả nhiên Đồ Triều Vũ biết ngay, nâng ly nước lên: "Tình chị em sâu đậm quá đi!" Cô ấy nói, "Vậy cũng chúc cho tình chị em của tụi mình cũng bền lâu nhé!"
Chờ nhóm bên họ cụng ly uống xong, cửa phòng riêng mới mở ra, Trác Hân cùng chồng cô – Hoàn Viễn bước vào. Trác Hân mỉm cười nói: "Xin lỗi mọi người nhé, mình đến muộn rồi."
"Đến muộn thì phải tự phạt ba ly đấy?" Có người lập tức lên tiếng, những người khác cũng hùa theo cười ầm lên.
Hoàn Viễn kéo ghế ra, đỡ Trác Hân ngồi xuống. Nghe thấy lời đề nghị kia, anh ho nhẹ một tiếng: "Tôi có thể uống thay, cô ấy thì không."
"Sao vậy?"
Trác Hân lấy từ trong túi ra ảnh siêu âm, giơ lên lắc lắc: "Đây lý do đây, sao nào? Giờ mình được miễn uống rồi chứ?"
Mọi người: "?"
Mọi người: "A a a! Cậu có thai rồi á!"
Nhờ vào tin vui này, không khí buổi tiệc càng thêm náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có người chạy tới bên Trác Hân hỏi han này nọ. Hoài Hạnh cũng rất kinh ngạc, sau đó liền đi theo mọi người cùng cười tươi chúc mừng.
Hoài Hạnh cầm theo quà, bước lại gần rồi ngồi xổm xuống cạnh Trác Hân. Cô nhìn cái bụng vẫn còn khá bằng phẳng của bạn, có chút thắc mắc: "Bây giờ được mấy tháng rồi?"
"Ba tháng." Trác Hân giơ ba ngón tay lên, "Lúc phát hiện ra đã định nói với các cậu rồi, nhưng người lớn trong nhà bảo phải đợi qua ba tháng ổn định mới được công khai, ráng nhịn tới tận bây giờ mới thông báo đấy. Hạnh Hạnh, sau này cậu chính là một trong những mẹ đỡ đầu của con mình đấy!"
Hoài Hạnh gật đầu: "Mai sau con bé muốn học violin thì cứ tìm mình." Cô đứng lên, nhẹ nhàng xoa đầu bạn, dịu dàng nói: "Chúc mừng sinh nhật. Vất vả rồi, Hân Hân."
Làm mẹ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Trác Hân biết mẹ Hoài Hạnh mất từ lâu, nghe vậy liền kéo tay cô lại, má dụi nhẹ vào lòng bàn tay cô: "Dù vất vả nhưng rất xứng đáng." Rồi cô ngẩng đầu lên, chân thành nói: "Cậu cũng phải nhanh lên nhé, sớm tìm được hạnh phúc của mình, và một người thật sự xứng đáng."
"Hiện tại mình đã đang rất hạnh phúc rồi." Và cũng đã tìm được người ấy từ lâu.
Dù tình cảm dành cho Sở Vãn Đường không thể công khai, dù mối quan hệ giữa cô và Sở Vãn Đường trong bóng tối là một tầng ý nghĩa khác mà không ai biết đến, nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Trò chuyện với Trác Hân một lúc, Hoài Hạnh quay lại chỗ ngồi của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!