Chương 37: (Vô Đề)

Chuyến bay của Vạn Y dự kiến sẽ hạ cánh xuống sân bay Kinh Thành vào lúc bảy giờ tối. Là một ngôi sao lớn có chỗ đứng cả trong giới người mẫu lẫn giới giải trí, không ít fan đã đến sân bay để đón cô.

Họ đầy mong chờ nhìn về phía cổng đến, có vài fan còn cầm bảng đèn, trên đó nhấp nháy dòng chữ "Vạn Lý Thiêu Y".

*Vạn Lý Thiêu Y: vạn dặm đều theo

Sau khi tan làm, Sở Vãn Đường và Tô Trừng lái xe đến, không trà trộn vào nhóm fan hâm mộ mà chọn vào một tiệm đồ ngọt gần đó chờ đợi.

Có điều thật ra người chờ đợi chỉ có Tô Trừng, còn Sở Vãn Đường thì đang ngồi đối diện cô, đội một chiếc mũ lưỡi trai, khoanh tay trước ngực, tranh thủ chợp mắt.

Tiệm đồ ngọt được trang trí ấm cúng, ánh đèn vàng ấm áp nhưng khá sáng. Mãi đến khi Tô Trừng ăn xong một miếng bánh ngọt, Sở Vãn Đường mới nhấc vành mũ lên, cô chớp mắt để làm quen với ánh sáng, rồi giơ tay nhìn đồng hồ.

Còn năm phút nữa là tám giờ.

Tô Trừng vừa trả lời xong tin nhắn công việc, không nhịn được hỏi: "Vãn Đường, sao trông cậu buồn ngủ dữ vậy?"

"Không hợp với trẻ nhỏ."

"......" Tô Trừng suýt nữa bị nghẹn, cô nhìn người phụ nữ sắc mặt mệt mỏi trước mặt, "Sáng nay mấy giờ cậu mới ngủ?"

"Ba giờ."

Tô Trừng hả hê cười khẽ: "Cậu cũng là tăng ca đấy thôi."

Sở Vãn Đường tháo mũ xuống, vén mái tóc xoăn dài ra sau, khóe môi nhếch lên: "Nhưng tôi tăng ca sướng, cậu tăng ca khổ."

"Đủ rồi, nói tiếp nữa là tình bạn chúng ta toang thật đấy."

Sở Vãn Đường quả nhiên không nói nữa, cô uống một ngụm đồ uống rồi mở khóa điện thoại.

Hôm nay là sinh nhật của Trác Hân, Hoài Hạnh sau khi tan làm đã chạy đến địa điểm tổ chức tiệc, dọc đường còn gửi cho cô không ít tin nhắn.

Dòng xe tắc nghẽn, những đám mây đáng yêu, tên các cửa tiệm kỳ quặc...

Đôi mắt Sở Vãn Đường ánh ý cười, lần lượt trả lời từng tin nhắn một. Vừa ngẩng đầu lên thì chạm ngay ánh nhìn dò xét của Tô Trừng, cô nhướng mày: "Nhìn gì thế?"

"Đang nhắn với Hạnh Hạnh à?"

"Ừ."

"Ngọt ngào quá đi mất..."

Sở Vãn Đường hơi sững người, nhẹ nhàng hỏi lại: "Nhìn rất ngọt ngào thật sao?"

"Ừm, đúng vậy."

Sở Vãn Đường cúi đầu, nhìn đoạn hội thoại Hoài Hạnh vừa gửi tới:[Các cậu ấy bảo rất nhớ chị.]

"Các cậu ấy" là mấy người bạn như Đồ Triều Vũ.

[Vậy còn em thì sao?]Sở Vãn Đường mím môi cười, gõ dòng tin nhắn.

[Chị chẳng lẽ không biết câu trả lời của em à?]

[Không rõ lắm.]

[Tối nay nói cho chị nghe.]

[Được.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!