Chương 36: (Vô Đề)

Bữa "ăn khuya" mà hai người bỏ lỡ tối qua, giờ lại lặng lẽ diễn ra trong sự ăn ý...

Quần áo của Hoài Hạnh đã bị Sở Vãn Đường c** s*ch, trên người cô ánh lên một màu hồng nhạt. Cô vòng tay qua cổ Sở Vãn Đường, hơi ngẩng đầu, hơi thở giao hòa cùng người phụ nữ kia, môi lưỡi quấn quýt, khiến nụ hôn ấy ngày càng sâu thêm.

Hai người dính sát vào nhau, không để lại kẽ hở nào giữa hai cơ thể. Nhiệt độ nóng bỏng lần lượt truyền sang làn da đối phương.

Sở Vãn Đường nhắm mắt lại, đầu lưỡi linh hoạt càn quét trong miệng Hoài Hạnh. Hơi thở không tránh khỏi trở nên hỗn loạn. Không lâu sau, chị buông môi ra, hơi nhổm người lên một chút, để không khí có thể lưu chuyển giữa hai người.

Chị cụp mắt nhìn đôi môi ướt át vì nụ hôn vừa rồi và ánh mắt ngơ ngẩn của Hoài Hạnh. Một tay chậm rãi lần theo phần eo bụng của cô gái mà trượt lên trên. Chẳng bao lâu, cảm giác quen thuộc mà chị luôn nhung nhớ lại quay về, chị dùng đầu ngón tay khẽ v**t v*.

Đúng lúc đó, hành động nuốt nước bọt khe khẽ của cô gái lọt vào tầm mắt chị.

Chị l**m môi, tay vẫn không ngừng khiêu khích, nhẹ nhàng hỏi: "Mấy hôm nay, có nhớ chị không, Hạnh Hạnh?"

"..." Hoài Hạnh hơi nghiêng đầu, "Em vẫn chưa tha thứ cho chị đâu."

"Nếu vẫn chưa tha thứ, sao lại chịu ân ái với chị?" Vừa nói, đầu gối chị khẽ co lên, nhẹ nhàng chạm vào.

Đôi tai đỏ bừng của Hoài Hạnh phơi bày dưới ánh sáng.

Sở Vãn Đường thấy thế, khẽ bật cười. Rồi cúi người ngậm lấy vành tai cô, không chỉ vậy, tay còn lại của chị cũng dần trượt xuống dưới. Đầu ngón tay dễ dàng vén lớp vải mềm mại ra.

Chị đưa tay vào trong. Vừa mới chạm đến, Hoài Hạnh đã "ưm" một tiếng, quay đầu lại muốn hôn chị nhưng chị không đồng ý.

Ngẩng đầu lên, khóe môi mang theo nụ cười: "Ừm, nhiệt tình quá đi mất... Dính cả tay chị rồi." Rồi chậm rãi nói tiếp, "Xem ra cuối cùng vẫn có một cái miệng chịu trả lời chị."

"Sở Vãn Đường......." Hoài Hạnh cắn môi, giọng lạc hẳn đi.

Cô thừa biết mình nhớ Sở Vãn Đường đến mức nào. Rõ ràng trước khi xảy ra chuyện vào tháng Ba, cô chưa từng có khao khát gì trong phương diện này. Nhưng bây giờ, cô chỉ mong được Sở Vãn Đường lấp đầy.

Sở Vãn Đường hơi nhướng mày: "Không gọi chị là Sở Sở nữa à?"

"Sở Sở....." Hoài Hạnh hơi vặn vẹo eo, mới chỉ bắt đầu thôi mà giọng đã pha thêm điệu làm nũng: "Em không muốn mặc nữa..."

"Nhưng em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị."

Giọng Sở Vãn Đường chậm rãi: "Ba câu hỏi lần trước chị hỏi em, em không trả lời câu nào." Chị hôn nhẹ lên má Hoài Hạnh, "Chị nhớ dai lắm, cũng thù dai nữa, em biết mà."

Lần trước?

Hoài Hạnh hơi chậm một nhịp, cuối cùng cũng nhớ ra. Là cái hôm cô bật khóc trong thang máy.

"Chị chiến tranh lạnh với em thì thôi, còn không muốn vào cùng thang máy với em, em khóc vì chuyện đó." Hoài Hạnh vừa nhớ lại là trong lòng lại tức tối, bắt đầu trả lời câu hỏi đầu tiên.

Lần này, Sở Vãn Đường chủ động an ủi cô: "Thật sự sẽ không có lần sau đâu, ngoan."

"Em sẽ không bỏ chị lại để đi tìm chị Thời Vi đâu, em chỉ muốn đến khách sạn thôi." Cô thú nhận, "Lần trước cũng không hề ở chỗ chị Thời Vi suốt một tuần, em luôn ở khách sạn."

Sở Vãn Đường nghe cô nói vậy, tâm trạng lập tức tốt hơn hẳn.

Đầu ngón tay chị khẽ móc xuống, nhẹ nhàng kéo lớp vải xuống cho cô gái. Rồi chỉ trong một nhịp thở, lòng bàn tay đã phủ lên.

Ngón tay chậm rãi lướt qua.

"Câu hỏi thứ ba..." Hoài Hạnh vì động tác của chị mà hơi thở nghẹn lại, nói năng bắt đầu lắp bắp.

"Tiếp tục đi." Tay còn lại của Sở Vãn Đường cũng không rảnh rỗi, v**t v* phần eo của cô.

"Người đàn ông đó cũng... cũng mở nhà hàng, thêm WeChat là để rủ em tới chỗ anh ta chơi đàn... Sau đó em từ chối hai lần, rồi xóa anh ta luôn." Hoài Hạnh nói đứt quãng, từng câu một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!