Giận dỗi không tốt cho sức khỏe, Hoài Hạnh nghe lời nên không tức giận với Sở Vãn Đường nữa.
Còn chuyện khi nào tha thứ cho Sở Vãn Đường, cô có nhịp điệu riêng của mình... Nói cách khác, là dựa vào biểu hiện của Sở Vãn Đường mà quyết định.
May mà Sở Vãn Đường rất "biết điều", biết nắm lấy cơ hội, sáng thứ hai còn chủ động đề nghị đi làm cùng nhau: "Lâu rồi không đi làm cùng nhau, Tiểu Hạnh."
Hoài Hạnh chớp mắt, giọng nói không tránh khỏi mang theo châm chọc: "Là em không muốn sao?"
Sở Vãn Đường chống cằm, nghe vậy thì cười làm lành: "Vậy xin mời Hoài tiểu thư nể mặt, cho tôi một cơ hội đưa cô đến công ty."
"Nếu giám đốc Sở đã chân thành mời vậy rồi, tôi đây sẽ cho cô cơ hội đó." Hoài Hạnh kéo dài giọng, thở dài một hơi.
Trước khi lên xe, Sở Vãn Đường còn đích thân mở cửa ghế phụ. Ngay lúc chị cúi người định tặng thêm dịch vụ thắt dây an toàn, Hoài tiểu thư lập tức từ chối: "Để em tự làm."
Sở Vãn Đường gật đầu, không ép.
Giờ cao điểm buổi sáng ở Kinh thành vẫn luôn tắc nghẽn, dòng xe đông đúc, nhìn mãi không thấy điểm cuối. Ngay cả cảnh sát giao thông bận rộn giữa dòng xe cũng trở nên nhỏ bé. May mà hai người ra khỏi nhà đã tính trước thời gian kẹt xe, nếu không thật sự sẽ trễ mất.
Cũng may mấy hôm nay thời tiết rất dễ chịu, lúc này ánh nắng ấm áp nên không khiến người ta cảm thấy nóng, ánh nắng lười biếng tràn vào xe, cộng thêm kẹt xe càng khiến Hoài Hạnh buồn ngủ.
Tay áo sơ mi của Sở Vãn Đường vẫn được xắn lên như thường lệ, lộ ra cổ tay trắng trẻo. Chị cầm vô lăng, liếc sang người ở ghế phụ, bên môi treo một nụ cười nhẹ.
Mãi khi xe đi ngang qua một công viên, Hoài Hạnh mới thoát khỏi trạng thái mơ màng. Cô nhìn vào những bông hải đường tím đang nở rộ trong công viên, khóe môi khẽ mím lại, rồi làm như không có chuyện gì nhìn sang người lái, do dự mấy giây rồi vẫn nhẹ giọng mở lời: "Chẳng mấy chốc thôi là hoa hải đường ở Kinh thành sẽ tàn hết cả."
"Năm sau sẽ nở lại." Sở Vãn Đường có vẻ nghi hoặc: "Hôm đó sao em lại tặng chị hoa hải đường? Là vì tên của chị sao?"
Thần kinh Hoài Hạnh lập tức căng lên như bị ai đó kéo mạnh, hàng mi khẽ run, cô thuận miệng đáp: "Vâng..."
Rồi lại ném ngược câu hỏi: "Chẳng lẽ còn có ý gì khác sao? Chị?"
"Không, chị chỉ tò mò thôi." Sở Vãn Đường nói đến đây thì khựng lại một chút,
"Nhưng bó hoa em tặng chị hôm đó đã héo lâu rồi."
"Em biết." Không cần nhìn cũng đoán được.
"Sau đó chị đã tự thay thêm ba lần."
"Sao cơ?"
"Chị không muốn nó héo tàn." Sở Vãn Đường chuyển sang cách nói khác, giọng rất khẽ, "Chỉ có thể dùng cách này để giữ lại thôi."
Hoài Hạnh nghe vậy, khóe môi càng cong lên thêm một chút. Nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản "ồ" một tiếng, lại không dám nói nhiều, sợ để lộ niềm vui đang dâng lên trong lòng.
So với bầu không khí trong xe lần trước, giờ phút này lại dịu dàng hơn rất nhiều. Khoảnh khắc ấy Hoài Hạnh chợt nghĩ, nếu có thể mãi như vậy thì tốt biết bao.
Nhưng nếu chỉ có thể là "nếu" mà thôi, chẳng bao lâu sau, Hoài Hạnh đã chủ động xuống xe sớm bên vệ đường, nhìn theo bóng xe của Sở Vãn Đường chạy vào bãi đỗ dưới tầng hầm của tòa nhà văn phòng.
Cô bước đi, bóng dáng cũng dần biến mất.
Một tuần làm việc bắt đầu từ buổi sáng như thế, những ngày sau không chỉ là đi làm, ngay cả lúc tan làm, Sở Vãn Đường cũng thường xuyên mời Hoài Hạnh đi cùng.
Hoài Hạnh chưa vội nói lời tha thứ nhanh như vậy, Sở Vãn Đường dường như cũng không gấp.
Nhưng cả hai đều hiểu rõ, dưới bề mặt yên ả ấy vẫn có những dòng chảy âm thầm.....
Lúc ánh mắt giao nhau, lúc vô tình chạm tay nhau, lúc tắm xong nhìn thấy người kia ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách...
Những khoảnh khắc như vậy có rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!