Chương 34: (Vô Đề)

Hơi thở ấm áp cùng sự mềm mại quen thuộc truyền đến làn da trên má, bên tai còn vang lên cách xưng hô ám muội mà cả hai đều quá quen thuộc.

Thế nhưng, tâm trạng của Hoài Hạnh lại chẳng hề nhẹ nhõm hơn chút nào....

Trong suốt một tháng năm ngày vừa qua, cô đã mong chờ vô số lần cảnh Sở Vãn Đường đối xử với mình như thế này, tốt nhất là sau đó sẽ kèm theo một lý do cho cuộc chiến tranh lạnh.

Nhưng mỗi một lần chờ mong là một lần thất vọng.

Cô cứ thế chịu đựng hết ngày này qua ngày khác, vậy mà bây giờ thái độ của Sở Vãn Đường lại là gì? Coi như tất cả chưa từng xảy ra, chỉ một câu "nhớ em" là có thể dễ dàng cho qua sao?

Không.

Cô không chấp nhận.

Cô ngước nhìn ánh mắt lưu luyến của Sở Vãn Đường, vành mắt không khỏi cay cay. Đôi mắt xinh đẹp, nhìn ai cũng dịu dàng ấy, trong khoảng thời gian vừa qua lại ẩn giấu sự lãnh đạm mà cô chẳng thể nhìn thấu.

"Chị." Cách xưng hô của Hoài Hạnh với người trước mặt vẫn không thay đổi, vẻ mặt có chút bối rối, "Chị nuôi em bao lâu nay, em bảo vệ chị chẳng phải là điều đương nhiên sao? Hôm nay nếu có ai đến mỉa mai em, em nghĩ chị cũng sẽ đứng về phía em mà."

Ánh mắt của Sở Vãn Đường chậm rãi lướt xuống, lướt qua đôi mày và ánh mắt xinh đẹp của cô, tiếp tục đi xuống, dừng lại nơi đôi môi hồng nhạt đang mấp máy không ngừng.

Sau đó, cổ họng khẽ động đậy, chị lại nhìn vào mắt Hoài Hạnh, bên môi hiện ra lúm đồng tiền: "Em nói đúng."

Hoài Hạnh chỉ về phía phòng mình: "Em còn buồn ngủ, về ngủ tiếp đây." Nói rồi cô hơi nghiêng người sang bên, đứng dậy.

Chưa kịp thở ra hơi, cổ tay cô đã bị Sở Vãn Đường giữ chặt. Tay của Sở Vãn Đường lần theo cổ tay cô dần xuống thấp, cuối cùng nắm lấy bàn tay cô. Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Hoài Hạnh: "Chị cũng hơi buồn ngủ."

Hoài Hạnh cúi mắt.

Mười ngón tay của cô và Sở Vãn Đường đan chặt, gắn kết không rời. Cô khẽ mím môi, sau đó không do dự nữa mà rút tay ra.

Ngón tay từng ngón từng ngón buông ra, cho đến khi cả bàn tay được tự do, Hoài Hạnh lại làm ra vẻ như không hiểu hành động đó có ý nghĩa gì, nghiêng đầu nhìn Sở Vãn Đường, mỉm cười: "Vậy chị ngủ ngon nhé."

Bị từ chối hai lần liên tiếp, Sở Vãn Đường không cố chấp nữa, chỉ hơi buồn bã đáp một tiếng "Ừm".

Hoài Hạnh cố ép bản thân phớt lờ tâm trạng sa sút trong lời đáp ấy, nhấc chân bước về phía phòng ngủ phụ.

Cánh cửa vừa khép lại, cô cúi đầu, tay đặt lên ngực, th* d*c từng hơi lớn. Trong ván cờ lần này, cô là người bị chiến tranh lạnh, sao có thể dễ dàng nhượng bộ?

Thế nhưng khi nghĩ đến chuyện Sở Vãn Đường nổi giận chỉ vì Hứa Tòng Quân nói cô là người ngoài, trái tim cô lại không kìm được mà mềm nhũn—ngay khoảnh khắc ấy, cô một lần nữa cảm nhận rõ ràng rằng, giữa cô và Sở Vãn Đường thật sự là người thân thiết nhất trên thế giới này.

Bất quá khi nhớ lại những lời Hứa Tòng Quân nói, Hoài Hạnh cũng không khó để nhận ra vài mảnh ghép về quá khứ của Sở Vãn Đường. Thì ra người nhà họ Hứa luôn xem Sở Vãn Đường là người ngoài chỉ vì cô theo họ mẹ sao? Kết hợp với mấy lời nói mớ mà hôm trước mà chị ấy lỡ miệng...

Hoài Hạnh quay lại giường, trong phút chốc cảm thấy nghẹn, chẳng nói nên lời. Cô giằng co một hồi, lật điện thoại lên, một lần nữa mở khung chat với Sở Vãn Đường.

Tin nhắn của hai người vẫn dừng lại ở ngày 5 tháng 4, hôm cô từ Vân Thành trở về. Từ đó đến nay, đến cả một cái icon cũng không gửi.

Cô gõ gõ trong khung thoại, ngón tay do dự mãi. Vừa nãy thái độ cô lạnh lùng như vậy, giờ mới về phòng đã quan tâm, liệu có quá dễ dãi không?

Ngay lúc cô còn đang rối rắm, khung hội thoại bỗng bật ra hai bong bóng trắng mới.

Chị: [Không ngủ được.]

Chị: [Hôm nay là Ngày Của Mẹ, Tiểu Hạnh.]

Hoài Hạnh nhìn dòng chữ ấy, chẳng buồn mở lịch xem. Làm việc ở bộ phận marketing của Lam Linh, các dịp lễ như thế này là điều bắt buộc phải biết. Huống hồ trên mạng đã rầm rộ tuyên truyền từ lâu. Ngày chủ nhật 10/05 năm nay chính là Ngày Của Mẹ, sáng nay sau khi thức dậy, cô còn gửi bao lì xì cho Văn Như Ngọc để bày tỏ chút lòng thành.

Nhưng lúc này nhìn tin nhắn của Sở Vãn Đường, trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời...

Suốt vài năm qua, Sở Vãn Đường bận rộn với công việc, mà cô thì vì Hoài Chiêu đã không còn trên đời nên cũng chưa từng nghĩ đến việc kỷ niệm ngày lễ này. Sở Vãn Đường cũng để tâm đến ngày như vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!