Không khí trong khoảnh khắc này như đông cứng lại, ánh đèn ở cửa ra vào lặng lẽ chiếu sáng tất cả.
Hoài Hạnh không ngờ Sở Vãn Đường lại bước ra ngoài. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ vô thức mà tự biện hộ cho mình, nói những lời kiểu như: "Chị lại hiểu lầm em rồi," nhưng lần này đến cả ý định ngẩng đầu nhìn người kia cô cũng không có, chỉ sợ nước mắt khó khăn lắm mới kìm lại được sẽ lại tuôn trào.
Còn về việc trả lời, cô càng không có ý định. Đằng nào Sở Vãn Đường cũng đã quyết tâm chiến tranh lạnh với cô như vậy, cô hà tất phải tranh cãi gì về chuyện này? Việc cô đi hay ở thì có liên quan gì đến Sở Vãn Đường đâu?
"Không trả lời à?" Sở Vãn Đường nhìn dáng người đang ngồi xổm xuống thay giày của cô, bước lên một bước, khẽ nói, "Câu hỏi trong thang máy ban nãy, em cũng không trả lời. Chị dạy em như vậy sao, Tiểu Hạnh?"
Rất hiếm khi Hoài Hạnh làm ngơ như thế. Cô buộc chặt dây giày, từ từ đứng thẳng người dậy, lần nữa nắm lấy cần kéo của vali.
Lúc này Sở Vãn Đường lại tiến lên một chút nữa, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Nhìn dáng vẻ giận dỗi của Hoài Hạnh, chị không nhịn được mà ném ra câu hỏi thứ ba: "Người đàn ông mặc vest xin WeChat của em hôm nay, là vì chuyện gì?"
"...." Hoài Hạnh mím chặt môi, kéo vali đi thẳng ra ngoài.
Cánh cửa vừa hé một khe nhỏ, cần kéo vali của cô đã bị một bàn tay giữ lại. Không thể kéo đi được nữa.
Sở Vãn Đường đã đứng ngay sau lưng Hoài Hạnh, chị vươn tay kia ra, trước tiên là khép cửa lại, rồi vòng tay qua eo Hoài Hạnh, giọng trong trẻo dịu dàng thốt ra hai chữ: "Muộn rồi."
Vừa nói xong thì ôm người vào lòng, cho đến khi ngực chị áp sát vào lưng Hoài Hạnh, chợt khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: "Gầy đi rồi."
Hoài Hạnh vẫn im lặng, không muốn đáp một lời. Cô chỉ dùng hành động để bày tỏ thái độ: Gỡ khỏi vòng tay mà cô vẫn luôn quyến luyến đến mức không nỡ rời xa.
Sở Vãn Đường vốn cũng không ôm chặt, dễ dàng để cô vùng ra.
Hoài Hạnh không dám nhìn sắc mặt của Sở Vãn Đường, bị cản một lần như vậy, cô cũng tạm dẹp ý định đến khách sạn đêm nay.
Hành lý lại lần nữa phát ra âm thanh trên mặt sàn, lần này là theo hướng quay trở lại.
Theo lý mà nói, lúc đóng cửa cô nên phát chút giận dỗi, hung hăng "rầm" một tiếng thật lớn mới đúng, trước đây mỗi lần cãi nhau với mẹ, cô đều như vậy.
Nhưng đến lúc thực sự phải đóng cửa, cô lại thôi.
Cô đã không còn là đứa trẻ bướng bỉnh như trước nữa, mà người đang đứng ngoài cửa cũng không phải là Hoài Chiêu—người dù cô có thế nào vẫn luôn bao dung cô.
Nghĩ đến đây, không khỏi thấy buồn.
Cánh cửa phòng ngủ phụ nhẹ nhàng khép lại, ngăn cách mọi tầm nhìn và ánh sáng. Sở Vãn Đường lặng lẽ dõi theo cô quay về phòng, cho đến khi cánh cửa hoàn toàn khép kín, không còn kẽ hở nào, mới cúi đầu nhìn khoảng trống trước mặt mình.
Là ảo giác sao? Trên đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hoài Hạnh, cánh tay từng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn ấy, như vẫn còn đọng lại cảm giác khiến cô ngẩn ngơ.
Một lúc lâu sau, cô quay về phòng ngủ chính. Ánh mắt vô thức liếc sang dàn loa và bó hoa đặt trên bàn.
Không gian im lìm. Hoa vốn dĩ đã sớm héo tàn, những nhánh hoa phụ trang trí thì cô mặc kệ, nhưng riêng hoa hải đường cô đã vài lần thay mới. Chỉ là, hoa hải đường có rất nhiều loại, đến đầu tháng 5 như hiện tại, những loại nở được không còn mang sắc màu dịu dàng như trước, mà thiên về tông tím nhiều hơn.
Cô đứng yên tại chỗ, hàng mi khẽ lay động.
Vài giây sau, cô chậm rãi bước tới, dùng đầu ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên cánh hoa. Nhìn dáng vẻ run rẩy ấy, khóe môi cô khẽ trầm xuống.
Dù có thay bao nhiêu lần, cũng không phải là bó hoa lúc trước Hoài Hạnh tặng.
Hôm sau, trời trong mây tạnh.
Ngay từ lúc mở mắt, Hoài Hạnh đã thấy vô số biểu cảm gào thét mà Nhậm Giảo gửi tới, cô bạn đồng nghiệp của cô không muốn chấp nhận sự thật rằng kỳ nghỉ ngắn ngủi năm ngày đã chính thức kết thúc.
Không chỉ có Nhậm Giảo, cả nhóm chat và vòng bạn bè của cô đều than vãn như vậy, ai nấy đều mong có thể có phép màu để quay lại trước kỳ nghỉ. Nhưng Hoài Hạnh thì không có tâm trạng đó. Trước kỳ nghỉ, cô đang chiến tranh lạnh với Sở Vãn Đường.
Giờ nghỉ lễ qua rồi, tình hình cũng chẳng khác gì.
Chỉ có điều khiến cô bất ngờ chính là sáng nay vừa bước ra từ phòng ngủ phụ, cô đã thấy Sở Vãn Đường đang ngồi ở bàn ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!