Chương 32: (Vô Đề)

Lúc Hoài Hạnh tỉnh dậy rồi vào phòng tắm soi gương, chỉ thấy đôi mắt hơi sưng lên. Tối qua rõ ràng cô đã cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi, thế nhưng không chịu nổi cảm giác nghẹt thở khi xem lại những kỷ niệm liên quan đến quá khứ giữa mình và Sở Vãn Đường.

Lúc chụp những bức ảnh ôm nhau mập mờ kia, Sở Vãn Đường đang nghĩ gì? Khi nói câu "Chị cũng rất nhớ em", Sở Vãn Đường lại đang nghĩ gì?

Và cái người lạnh nhạt từ chối cô vào tối qua, rốt cuộc là đang nghĩ gì?

Tất cả mọi thứ, Hoài Hạnh đều không sao hiểu được. Cô chỉ cảm thấy tim mình như bị ngâm trong axit, đau xót đến khó chịu. Cổ họng tựa như bị kim châm, mỗi lần nuốt xuống đều có cảm giác đau nhói.

Cô nhìn chính mình trong gương, chậm rãi cụp mi, cầm lấy tuýp kem đánh răng. Mùi bạc hà lan toả trong không khí, lại khơi dậy ký ức về những nụ hôn giữa hai người, cứ từng chút từng chút một lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Vừa ra khỏi phòng tắm thì dì Trần cũng vừa vào nhà. Thấy sắc mặt cô tiều tụy, dì Trần lo lắng hỏi: "Hoài tiểu thư, mắt cô sao thế?"

"Tối qua ngủ không ngon ạ." Hoài Hạnh cười đáp, "Dì cũng biết mà, tụi con còn trẻ nên hay thức khuya lắm."

"Đúng vậy, người trẻ mấy đứa toàn thế, tôi nhắc con gái tôi bao nhiêu lần phải ngủ sớm, nó cũng chẳng chịu nghe..." Dì Trần vừa lẩm bẩm vừa đi vào bếp, nói đến đây lại quay đầu dặn thêm một câu, "Sở tiểu thư nói dạo này bận việc, nên bảo tôi chỉ nấu phần cơm cho một mình cô thôi."

Nghe vậy, Hoài Hạnh quay đầu nhìn về phía cửa phòng chính đang đóng chặt. Vài giây sau, cô hít sâu một hơi, rồi nở nụ cười dịu dàng với dì Trần: "Chị ấy bận lắm, làm phiền dì rồi."

"Không phiền không phiền, cô muốn ăn gì thì cứ nói tôi biết nhé."

......

Hai người cùng sống dưới một mái nhà thì chiến tranh lạnh kiểu gì? Trước đây Hoài Hạnh chưa có kinh nghiệm, vì lần chiến tranh lạnh vào tháng Ba với Sở Vãn Đường, cô đã dọn ra khách sạn ở hơn một tuần, như vậy cũng đâu tính là ở cùng nhau.

Nhưng giờ thì cô có kinh nghiệm rồi.

Rõ ràng người từng nói "Lần sau không được chiến tranh lạnh với chị nữa" là Sở Vãn Đường, vậy mà người khơi mào chiến tranh lạnh lần này... cũng là chị ấy.

Sở Vãn Đường sẽ dậy sớm hơn bình thường, đến lúc Hoài Hạnh tỉnh dậy thì chị đã ra khỏi nhà. Sở Vãn Đường cũng sẽ về muộn hơn bình thường, thường là sau khi Hoài Hạnh đã vào phòng chị mới về.

Đến kỳ nghỉ lễ 1/5, lại càng không thấy mặt đâu — sáng sớm hoặc là đi xem triển lãm, hoặc tham dự hội nghị thiết kế, không thì đánh golf với Mai Tổng.

Động thái trên mạng xã hội vẫn được cập nhật, trông cuộc sống vẫn phong phú thi vị, chỉ là không còn ảnh selfie nữa. Còn chiếc camera cạnh cây đèn trong phòng khách cũng bị chị tháo xuống, chẳng biết để ở đâu.

Hoài Hạnh nhìn phần mềm giám sát trống không, cảm giác trong tim cũng từng chút từng chút bị rút cạn.

Cô vô cùng chắc chắn — mình đã bị loại khỏi thế giới của Sở Vãn Đường.

Để phân tán sự chú ý, ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Hoài Hạnh mang theo violin ra ngoài. Cô hỏi Đồ Triều Vũ với mấy người bạn có rảnh không, nếu có thì cùng nhau luyện bài, nhưng ai nấy đều tranh thủ kỳ nghỉ năm ngày để đi chơi, vậy là cô lên mạng tìm việc làm thêm dành cho người chơi violin, đến biểu diễn tại tiệc cưới hoặc nhà hàng cao cấp.

Theo kế hoạch ban đầu, cô nghĩ chỉ cần khiến bản thân bận rộn như con quay, thì sẽ không còn thời gian nghĩ đến Sở Vãn Đường nữa. Thế nhưng, chỉ cần ngừng bận, tất cả mọi ký ức và cảm xúc lại như thủy triều dâng lên, nhấn chìm cô trong chớp mắt.

Ngày cuối cùng trước khi hết kỳ nghỉ, Hoài Hạnh cuối cùng cũng chịu nới lỏng bản thân một chút, chỉ nhận một buổi biểu diễn violin tại nhà hàng cao cấp vào buổi tối. Chủ yếu là vì Văn Như Ngọc đến Kinh thành, Văn Thời Vi gọi cô qua nhà ăn cơm trưa, những dịp như vậy Hoài Hạnh không nỡ từ chối.

Phản xạ đầu tiên của cô là: cô không đi với riêng Văn Thời Vi, Sở Vãn Đường sẽ không giận. Chờ đến khi ý thức được mình đang nghĩ gì, khóe môi cô không khỏi cong lên tự giễu chính mình. Đến nước này rồi, Sở Vãn Đường còn để tâm đến chuyện đó nữa làm gì? Mà tại sao cô lại cứ phải tuân theo quy tắc do Sở Vãn Đường đặt ra?

Sở Vãn Đường đã chọn cách chiến tranh lạnh với cô, vậy thì cô phá vỡ những lời hứa trước kia có gì sai?

"Tiểu Hoài." Giọng của Văn Như Ngọc kéo Hoài Hạnh quay về hiện thực. "Đang nghĩ gì thế?"

Hoài Hạnh đảo đảo cơm trong bát, dạo gần đây cô ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Nghe vậy liền gượng cười đáp: "Con hơi nhớ mẹ. Con nhớ có một năm vào dịp lễ 1/5, hai nhà mình cùng lái xe đi chơi ở Liễu Thành, sau đó gặp phải một vụ bạo lực gia đình ngay trên phố. Người phụ nữ đó nhờ mẹ giúp mà mới thoát được..."

"Mẹ con còn được người phụ nữ ấy tặng cờ tuyên dương nữa, sau này cô ấy còn đến dự tang lễ." Văn Như Ngọc cũng nhớ chuyện ấy, nhắc đến lại cảm thấy buồn, "A Chiêu thật sự là một người rất tốt..."

Lúc này Văn Thời Vi vỗ bàn một cái, cười bảo: "Thôi nào! Nói nữa là hai người lại khóc đến nơi. Mà nhà cũng sắp hết khăn giấy rồi, chịu không nổi đâu." Cô đưa tay vỗ vỗ vai Hoài Hạnh, rồi không khỏi sững người: "Hạnh Hạnh, em lại gầy nữa rồi hả?"

"Đâu có." Hoài Hạnh chớp mắt, "Vẫn cân nặng cũ mà." Thật ra dạo này cô cũng chưa cân lại.

Văn Như Ngọc cau mày: "Thời Vi nói đúng đấy, cằm con trông nhọn hơn lần trước gặp rồi, Tiểu Hoài, sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!