Bó hoa được Sở Vãn Đường đặt trên bàn làm việc trong phòng ngủ chính, để cạnh chiếc loa mà Hoài Hạnh từng tặng, cùng đón nhận những tia nắng lẻ loi len qua khe rèm cửa.
Rèm đã kéo lại, cô khẽ nhắm mắt, lại một lần nữa vòng tay ôm lấy Hoài Hạnh, giọng không cho từ chối: "Ngủ thêm một chút nữa."
Hoài Hạnh đi chuyến bay đêm, vội vã trở về trong đêm, không ngủ được bao nhiêu. Giờ phút này ngửi thấy hương gỗ quen thuộc trên người Sở Vãn Đường, chẳng mấy chốc đã yên tâm chìm vào giấc ngủ sâu.
Chờ đến khi nghe hơi thở đều đều của người ở ngay sát bên tai, Sở Vãn Đường mới từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là gương mặt cô đã quá quen thuộc.
Toàn bộ gương mặt Hoài Hạnh trắng trẻo mịn màng, hàng mi rũ xuống khẽ rung theo nhịp thở, ánh mắt dịch xuống chút nữa là cánh mũi khẽ động, khóe môi cong lên một độ cong nhẹ như cánh hoa.
Đang nghĩ gì vậy nhỉ? Trong lòng Sở Vãn Đường tự hỏi, rồi mới nhận ra, cô căn bản không cần đoán.
Đáp án nằm ngay trên người cô.
Dưới sự gợi ý mang theo men say đêm qua, hiện tại Hoài Hạnh càng là tràn đầy cô trong tim trong mắt, khóc vì cô, cười cũng vì cô.
Không ngại vất vả về sớm chuẩn bị bất ngờ cũng là vì cô.
Tâm trí Sở Vãn Đường ngổn ngang, vô thức cụp mắt, nghiêng người lại gần. Đến khi hơi thở gần như chạm vào má Hoài Hạnh, đầu mũi có thể cảm nhận được hơi ấm từ da em ấy, Sở Vãn Đường mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, rút ra khỏi trạng thái vừa rồi.
Lý trí kéo cô quay về, cô kìm lại ý định hôn Hoài Hạnh.
Lùi về chỗ cũ.
Hoài Hạnh hoàn toàn không hay biết gì, giấc ngủ này vô cùng ngon lành, đến cả lúc Sở Vãn Đường rút cánh tay đặt dưới cổ cô cũng không có chút cảm giác nào.
Vài tiếng sau tỉnh dậy, mệt mỏi vì đường xa đêm qua đã tan biến không còn, đồng thời bên cạnh cô cũng trống không.
Cô sững sờ một lúc, day trán, liếc nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh mới nhận ra mình đã ngủ bao lâu.
Ánh mắt dịch qua, thấy bó hoa mình tặng vẫn ở đó, tâm trạng sảng khoái, liền bật dậy khỏi giường.
Nhưng Sở Vãn Đường đâu rồi? Hoài Hạnh đi một vòng quanh nhà vẫn không thấy, đang định nhắn tin hỏi thì phát hiện Sở Vãn Đường đã nhắn tin từ hai tiếng trước, bảo là ra ngoài tìm Tô Trừng, dặn cô dùng bữa trưa thì hâm lại bằng lò vi sóng.
Hoài Hạnh: [Dạ chị.]
Hoài Hạnh: [Đúng lúc em đang đói.]
Sở Vãn Đường ở đầu bên này nhìn tin nhắn Hoài Hạnh vừa gửi đến, không biểu cảm mà khóa màn hình điện thoại.
Đang trong kỳ sinh lý không thể uống rượu, cô mím môi, hơi bực bội bưng ly nước lọc trên bàn trà, ừng ực uống hơn nửa ly.
Tô Trừng đang thử bộ đồ thiết kế mới lên ma
-nơ
-canh, vừa thử vừa chỉnh sửa, lại còn lẩm bẩm than thở: "Nói thật, tôi bắt đầu hối hận vì đã mở studio riêng rồi. Ba ngày nghỉ Thanh Minh mà tôi chẳng nghỉ được ngày nào cả." Cô hừ hừ hai tiếng rồi tiếp tục, "Vẫn là giám đốc như cậu sướng, lương cao, được sếp trọng dụng, không phải lo tiền bạc, nghỉ phép cũng có... Ê?
Cậu đang ngẩn ngơ gì vậy, Vãn Đường?"
Ghế sô pha trong phòng làm việc được kê sát cửa sổ, nắng và gió nhẹ đều có thể lướt qua.
Tô Trừng rất thích chợp mắt ở đây, nhưng giờ người bạn thân của cô đang nằm đó, không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ.
"Ê, tỉnh lại, hoàn hồn đi." Tô Trừng bước đến gần.
"Thứ nhất, tôi không phải là 'ê', tôi tên là Sở Vãn Đường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!