Chương 30: (Vô Đề)

Người đến nghĩa trang thay hết lượt này đến lượt khác, nhưng Hoài Hạnh vẫn luôn ngồi trước mộ của Hoài Chiêu.

Rất nhiều chuyện khi còn sống cùng Sở Vãn Đường, cô vẫn chưa từng kể với Hoài Chiêu, thế là hôm nay nhân dịp này, cô quyết định thổ lộ tất cả với mẹ.

Cô chỉ kể những điều tốt đẹp về Sở Vãn Đường, trong lòng bàn tay vẫn giữ chặt cánh hoa kia.

Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa cũng khẽ lay động, như thể Hoài Chiêu đang hồi đáp.

"Có những chuyện, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến người ta bật cười."

"Mẹ à, mẹ biết không? Lúc con mới lên Kinh Thành, con còn thử vào bếp nấu cơm nữa, vì con nghĩ mình tiêu tiền của chị, không thể không làm gì cả, thế là tranh thủ lúc chị ấy không để ý, chọn một thời điểm lén vào bếp." Trong đôi mắt hạnh của cô ánh lên ý cười, ngay cả khi nhớ lại cũng thấy hơi ngại ngùng. "Nhưng thật ra mẹ cũng biết mà, con chưa từng nấu ăn bao giờ... Cho nên, cuối cùng món ăn con làm theo công thức, chị ấy ăn thử một miếng thì vẻ mặt có chút khó tả, con còn nhất quyết hỏi chị ấy thấy mùi vị thế nào. Ban đầu chị ấy khen một hồi, cuối cùng lại quay xe bảo là 'cả sắc hương vị đều bỏ quyền bình chọn'."

"Sau đó chị ấy không cho con làm việc nhà nữa, mời mấy cô trong khu chung cư đến giúp, trong đó có dì Trần là người Vân Thành, nấu món Vân Thành ngon lắm."

"Còn nữa, có lần chị ấy tăng ca đến rất muộn, hôm đó lại còn sấm chớp, ồn ào quá làm con không ngủ được. Chị ấy cứ tưởng con sợ sấm, lúc về còn đặc biệt vào phòng con nắm chặt tay con, dỗ con đừng sợ... chị ấy dịu dàng lắm..."

"Mỗi lần đi công tác chị ấy đều mang quà về cho con, năm nào cũng dẫn con đi du xuân, lúc có thời gian thì sẽ luôn ở bên con..."

"Chị ấy thật sự rất tốt... nên mẹ yên tâm đi, người con thích là một người rất, rất tuyệt vời. Nhưng con lại thấy rất xót chị ấy, hôm đó chị mơ thấy ác mộng mà còn bật khóc... Rốt cuộc đó là đứa bé nào vậy? Làm cho mẹ chị ấy thương đến thế, thậm chí đến mức chẳng còn yêu thương chị ấy nữa."

Cô lải nhải không ngừng, những điều tốt đẹp về người trong lòng, thật sự nói mãi cũng không hết...

Cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện một người đã nhiều năm không gặp — Lục Tuyết Dung.

Hoài Hạnh còn tưởng mình hoa mắt, rồi lập tức chống tay đứng dậy, lòng bàn tay vẫn nắm chặt cánh hoa ấy, hơi căng thẳng nhưng lại đầy mừng rỡ cất tiếng gọi: "Dì Lục."

Lục Tuyết Dung là cộng sự của Hoài Chiêu ở văn phòng luật, hai người từng cùng học luật ở Kinh Thành, là đàn chị – đàn em cách nhau một khóa.

Khác với sự tươi sáng rạng rỡ của Hoài Chiêu, Lục Tuyết Dung đúng như cái tên của mình — như tuyết tan, nhưng vẫn còn vương lạnh lẽo. Vì vậy phần lớn người trong văn phòng luật đều có chút e dè với bà.

Ngoại trừ Hoài Hạnh.

Vì sao cô phải sợ dì Lục chứ? Dì Lục từng mua đồ chơi cho cô, dẫn cô đi ăn món ngon, những lúc mẹ bận còn chơi cùng cô, khi cô kéo đàn không tốt còn nhẹ nhàng cổ vũ...

Chỉ là, nửa năm trước khi mẹ cô qua đời, vào khoảng tháng 8 năm 2013, Hoài Hạnh từng nghe các cô chú trong văn phòng nói rằng dì Lục và mẹ đã cãi nhau một trận rất to.

Cãi nhau về điều gì thì chẳng ai biết, nhưng từ sau đó, quan hệ giữa Lục Tuyết Dung và Hoài Chiêu như đóng băng, cả văn phòng ai cũng nín thở không dám gây tiếng động.

Chẳng bao lâu sau, Lục Tuyết Dung tuyên bố rút khỏi văn phòng luật.

Hoài Hạnh sau giờ tan học đến văn phòng làm bài tập, cũng không còn thấy dì Lục đâu nữa, cô rất thắc mắc, hỏi mẹ rằng dì Lục đi đâu rồi.

Mẹ chỉ vào cánh chim đang bay trên bầu trời, ánh mắt có phần an lòng, lại có phần buồn bã mà nói: "Cô ấy cuối cùng cũng thả tự do cho bản thân rồi."

Vài tháng sau nữa, mẹ thu xếp xong mọi công việc, rút khỏi văn phòng luật, chuẩn bị tái hôn với Hứa Trực Huân — người đã liên lạc lại sau nhiều năm.

Rồi sau đó...

Rất nhiều người đã đến dự lễ tang của Hoài Chiêu, duy chỉ không thấy Lục Tuyết Dung — người bạn thân kiêm đồng nghiệp nhiều năm của bà.

Suốt mấy năm qua, mỗi lần đến nghĩa trang, Hoài Hạnh cũng chưa từng gặp dì Lục, cô từng hỏi Văn Như Ngọc, mà câu trả lời cũng y hệt.

Hôm nay, Lục Tuyết Dung đến rồi.

Bà mặc một bộ trang phục giản dị và trang nhã, trong lòng ôm một bó hoa, dung mạo đã nhuốm vài dấu vết của năm tháng, nhưng trông vẫn không khác mấy so với hình ảnh trong ký ức của Hoài Hạnh.

Thấy Hoài Hạnh, Lục Tuyết Dung không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ nhẹ gật đầu: "Tiểu Hoài."

Bà bước lên vài bước, rồi nhẹ giọng cảm thán: "Cao hơn trước nhiều rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!