Chương 3: (Vô Đề)

Làm em gái của Sở Vãn Đường là một việc phải trả giá.

Vào sinh nhật mười tám tuổi, Hoài Hạnh tận tai nghe thấy cái giá đó là gì...

Không được rung động, không được mập mờ, không được yêu đương.

Một khi Hoài Hạnh có dấu hiệu thích ai đó, quan hệ giữa hai người sẽ kết thúc.

Ban đầu, Hoài Hạnh không hiểu. Cô không rõ vì sao người chị gái trông có vẻ dịu dàng lễ độ lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ như vậy.

Chị dường như tránh né chuyện tình cảm như tránh rắn rết, nhưng cô không dám hỏi. Khó khăn lắm cô mới thi đỗ vào đại học ở Kinh thành, trong thành phố rộng lớn này, Sở Vãn Đường là người thân duy nhất của cô.

Về sau, cô cũng chẳng còn tò mò về đáp án nữa, bởi không chỉ cô, mà ngay cả Sở Vãn Đường cũng thực hiện nghiêm ngặt những điều đó

- Người chị dẫn về nhà chỉ có những người bạn như Tô Trừng, cô chưa từng thấy chị yêu đương với ai.

Ngay cả hôm nay, khi thấy Sở Vãn Đường và Lê Lâm trong khu tiếp khách của công ty, cô cũng không lo chị sẽ nhận lấy hoa hồng và quà từ chàng công tử kia.

Điều duy nhất khiến cô khó chịu là Sở Vãn Đường bị quấy rầy, và dù đã trở lại công ty, khung trò chuyện của cô và chị vẫn trống không.

Giờ đây, Sở Vãn Đường đang tính sổ chuyện ban ngày với cô.

Bàn tay đặt lên sau gáy không hề ấm áp, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt, mà cảm giác đầu ngón tay m*n tr*n làn da lại khiến người ta không thể làm ngơ.

Cơn ngứa ấy tựa như cành non căng tràn sức sống vào mùa xuân, từng chút một len lỏi vào cơ thể Hoài Hạnh, khiến cô như một cái cây mọc rễ tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn gương mặt rạng rỡ đầy kiêu hãnh của Sở Vãn Đường, khẽ nuốt xuống, rồi mấp máy môi trong tầm mắt của chị: "Tan làm xong em đã xử lý rồi."

Cánh hoa bị cô ngắt xuống, cành lá bị bẻ gãy, tiện đường vào nhà vệ sinh nhà hàng thì vứt vào thùng rác.

Động tác trên gáy rõ ràng khựng lại.

Sở Vãn Đường cong mắt cười, nhẹ nhàng nâng cổ tay, vén lọn tóc vương bên tai cô, rồi phân tích: "Rõ ràng cô ấy lấy cớ ngày lễ để tặng hoa cho người mình thích, chỉ là không muốn bị phát hiện thôi." Đầu ngón tay chị vô tình lướt qua tai cô, "Mà em không phải người cô ấy thích, giữ lại bó hoa này cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Nhưng cả hai đều hiểu rằng, nếu Hoài Hạnh thực sự là người Phí Thư Đào thích, vậy thì cô lại càng không thể nhận hoa.

Hoài Hạnh ngoan ngoãn cúi mắt: "Em biết mà."

Rồi khẽ khàng cam đoan: "Sau này cũng sẽ không lén uống đồ lạnh nữa..."

Sở Vãn Đường buông cô ra, ra vẻ nghiêm túc nói: "Vài hôm nữa đừng có đau bụng kinh rồi chạy đến khóc với chị."

Bầu không khí căng thẳng rốt cuộc cũng dịu lại, đôi mắt sáng của Hoài Hạnh ánh lên ý cười, cô do dự trong chốc lát, rồi nghiêng người tới, chống một đầu gối lên ghế sofa, ôm lấy Sở Vãn Đường, đè chị lên phần lưng ghế.

Sở Vãn Đường cứng người trong hai giây, sau đó mới ngửa đầu, chầm chậm mặc kệ cô ôm.

Những cái ôm như thế này trước đây đã có không ít lần, lúc đứng, lúc ngồi, đều từng xảy ra.

Chỉ là đã nửa tháng không gặp nhau, chị ít nhiều cũng có chút không quen.

"Chị cuối cùng cũng đi công tác về rồi, em nhớ chị lắm, chị không ở nhà, em ăn cơm chẳng thấy ngon chút nào." Chuyện rốt cuộc cũng đã giải quyết xong, Hoài Hạnh lại bắt đầu làm nũng như mọi khi, đem những tin nhắn chưa gửi nói ra trước mặt.

Cô khẽ hít hà hương thơm trên người đối phương, đến nhịp thở cũng không dám quá lớn.

Tóc cả hai quấn vào nhau, bên tai là hơi thở ấm nóng của cô gái nhỏ.

Sở Vãn Đường đặt tay lên thắt lưng Hoài Hạnh, khiến hai người càng dán sát hơn. Chị nhìn ra ngoài cửa sổ vào màn đêm dày đặc, khẽ "Ừ" một tiếng, rồi bật cười khe khẽ: "Chị không thấy rõ lắm."

Hoài Hạnh lùi về sau một chút, kéo tay chị lại, giọng nói tựa như dòng nước trong vắt khi bóc vỏ quả vải, ngọt ngào vô cùng: "Không tin thì chị sờ đi, eo em chắc chắn gầy hơn rồi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!