Chương 29: Phần 2: Bão Tuyết

Thanh Minh sắp đến, ở Kinh thành mưa phùn vẫn kéo dài. Ban đêm tiết trời lành lạnh, dưới ánh đèn đường vàng vọt, những sợi mưa lấp lánh ánh bạc yếu ớt. Phần lớn người đi đường đều che ô và mặc áo dài tay.

Hoài Hạnh vốn hơi sợ lạnh, mấy ngày nay ra ngoài cũng đã mặc áo dài tay. Nhưng mỗi khi về nhà tắm rửa xong, bộ đồ ngủ cô khoác lên cũng rất nhanh bị cởi bỏ.

Rốt cuộc, cô vẫn sống cuộc sống mà trước kia Cốc Như Phong từng trêu là kiểu tình tiết trong tiểu thuyết.

Ban ngày đi làm ở công ty, ban đêm về nhà tiếp tục tăng ca, cùng "cấp trên" ân ái.

Lúc này, làn da trắng mịn của cô nhuộm một tầng ửng hồng, đôi mắt đẫm nước, nằm phủ trên thân thể của người phụ nữ trưởng thành, khẽ th* d*c đầy mê hoặc.

Từng tấc cơ thể cô đều đã bị Sở Vãn Đường thấu hiểu tường tận. Chị nắm vững từng nhịp cao trào của Hoài Hạnh một cách thuần thục.

Hoài Hạnh hoàn toàn ỷ lại vào Sở Vãn Đường, trong khoảnh khắc ấy chỉ biết bám chặt lấy đối phương.. Nếu không có người kia làm chốn neo đậu, cô sẽ như con thuyền không phương hướng, lênh đênh giữa biển khơi.

Tấm chăn mỏng khẽ phủ lên hai người, hơi ấm cơ thể như được nối liền.

Sở Vãn Đường nghiêng mặt, quan sát từng phản ứng của Hoài Hạnh, rồi ánh mắt dịu dàng yêu thương cúi xuống hôn cô, nuốt trọn mọi hồi đáp nồng nhiệt. Bàn tay đặt nơi eo cũng chậm rãi xoa dịu.

Trong phòng đốt một ngọn nến hương, bóng hình quấn quýt của hai người phản chiếu lên tường.

Một lúc sau, Sở Vãn Đường mới buông môi, kết thúc nụ hôn dài mập mờ tiếng nước.

Chị v**t v* má Hoài Hạnh, khẽ hỏi bằng giọng quyến luyến: "Ngày mai thật sự phải về Vân Thành sao?"

Ngày mai là kỳ nghỉ Thanh Minh ba ngày. Mấy hôm trước khi còn ở Nguyệt Lan Ổ, Hoài Hạnh đã đặt vé máy bay về Vân Thành.

"Em sẽ sớm quay lại mà." Môi Hoài Hạnh đỏ mọng, mấp máy nói: "Em có vài điều muốn nói với mẹ. Hơn nữa, chị cũng định đến nghĩa trang ở Kinh thành thăm dì mà, phải không?"

Sở Vãn Đường là người bản địa Kinh thành, vào dịp Thanh Minh hằng năm vẫn thường đến mộ của Sở Lệnh Nghi.

Chị khẽ chớp mắt, khẽ "ừ" một tiếng. Rồi bóp nhẹ eo Hoài Hạnh, nhắc nhở: "Em vẫn nhớ chuyện đã hứa với chị chứ?"

"Sở Sở yên tâm. Em đã hẹn lệch thời gian về với chị Thời Vi rồi. Đến Vân Thành cũng sẽ chỉ gặp dì Văn cùng mọi người, không có gặp riêng." Hoài Hạnh vuốt hàng mày cong đẹp của chị, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Em đè lên chị thế này... có nặng quá không?"

Sở Vãn Đường bật cười: "Không đâu." Rồi nhướng mày đầy ẩn ý: "Nếu chị nói là có thì sao? Em định chống dậy à?"

"Không đâu..." Hoài Hạnh lập tức từ chối. Vừa nãy chính là cô chủ động ngồi lên, quỳ ghé trên người Sở Vãn Đường.

Vừa nói, cô vừa với tay lấy chiếc bao ngón bên cạnh, đeo lên ngón giữa thon dài của mình trước mặt chị.

Sau đó cúi xuống hôn lên cằm Sở Vãn Đường, giọng tràn đầy mong đợi:"Em có tiến bộ hơn rồi phải không?"

"Nếu làm bao nhiêu lần mà còn chưa tiến bộ..." Sở Vãn Đường khẽ nhếch môi, giọng nói lười biếng mà trêu chọc: "Chị e là phải cân nhắc tạm ngừng rồi đấy."

Hai chữ "tạm ngừng" được chị nói ra nhẹ bẫng.

Hoài Hạnh nghẹn thở một chút, suýt nữa không thở nổi, rồi rất nhanh điều chỉnh lại nhịp thở, che giấu tâm trạng của mình, cong mắt cười theo. Giọng ngân dài: "May mà em học nhanh. Cảm ơn cô giáo Sở."

Ngón tay cô chậm rãi tiến vào. Không quên chăm sóc cả bên ngoài.

Cô bắt chước theo cách của Sở Vãn Đường, dùng phần bụng ngón cái để nhấn, xoa, mân mê.

Sở Vãn Đường nghiêng đầu, hơi thở bắt đầu rối loạn. Chị nhắm mắt, khẽ cắn môi, lòng bàn tay áp lên vai Hoài Hạnh, đầu ngón tay hồng phấn khẽ run.

Người trên dần cúi thấp xuống, từng nụ hôn nhỏ như mưa rơi trên làn da mịn màng.

Tiếng th* d*c dồn dập dần át đi âm thanh mưa rơi ngoài cửa sổ. Ánh nến chập chờn, đêm càng lúc càng sâu.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!