Chương 28: (Vô Đề)

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống, một số du khách ở Nguyệt Lan Ổ đã thức dậy để hít thở bầu không khí trong lành. 

Phong cảnh buổi sáng ở đây tươi đẹp đến mức khu đô thị không thể nào sánh kịp. Những ngọn núi ở gần đó thấp thoáng trong màn sương mờ, ánh sáng ban mai phản chiếu từng gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ, không khí mang theo chút mát mẻ sảng khoái và hương hoa nhè nhẹ. 

Chính vì vậy, nhiều du khách từng đến Nguyệt Lan Ổ đều nhận xét nơi đây có thể khiến người ta quên hết phiền não và mỏi mệt. 

Về việc quên phiền não thì Hoài Hạnh rất đồng tình, nhưng quên mỏi mệt thì... 

Tối qua rõ ràng Sở Vãn Đường nói sẽ dừng lại sau ba tiếng rưỡi, thế nhưng cuối cùng lại kéo dài hơn thời gian đó, khiến cô vừa thức dậy đã cảm thấy chân mềm nhũn, lưng mỏi nhừ, còn mệt hơn cả lúc đi bộ quanh hồ hôm qua. 

Kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này vẫn đang ôm lấy cô, hơi thở đều đặn. 

Hoài Hạnh không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vươn tay lấy chiếc điện thoại để bên gối trước khi ngủ. 

Hoạt động của công ty bắt đầu lúc chín giờ rưỡi, bây giờ là tám rưỡi, cô mới ngủ được một lúc. 

Tối qua bận rộn suốt, không có thời gian xem điện thoại. 

Giờ mở ra xem, Đồ Triều Vũ và mấy người kia lại đang than vãn không muốn dậy đi làm, Văn Thời Vi nhắn rằng quên hỏi khi nào cô về lại thành phố, nếu tiện thì cuối tuần có thể ăn một bữa, còn Nhậm Giảo thì báo cáo tình hình điểm danh, nói rằng cô đi ăn đồ nướng nên đã lừa qua được. 

Hoài Hạnh lần lượt trả lời từng người. 

Nhưng vừa nhìn đoạn trò chuyện với Văn Thời Vi, cô lại nhớ đến Sở Vãn Đường tối qua, người đã thẳng thắn thừa nhận mình "ghen". 

Lúc này, cánh tay mềm mại đang ôm lấy cô lại siết chặt thêm, một giọng nữ khàn khàn mang theo một tia lười biếng vang lên: "Mấy giờ rồi?" 

Hoài Hạnh lập tức tắt màn hình, đáp: "Tám rưỡi." 

"Sớm vậy à." 

Cằm của Sở Vãn Đường đặt lên vai Hoài Hạnh từ phía sau, chị nhắm mắt lại, hơi thở trầm xuống: "Ngủ tiếp đi." 

"... Em muốn dậy đi tham gia hoạt động của công ty." Hoài Hạnh nghiêng đầu nói, giọng rất nhẹ. 

"Em mới ngủ được bao lâu đâu." Sở Vãn Đường đưa tay vào trong chăn, xoa lưng cô, "Tối qua là ai còn nói mình đau lưng mỏi chân không thể tiếp tục nữa? Giờ em còn có thể đi hoạt động, vậy có phải nên hiểu là... bây giờ lại tiếp tục được rồi không?" 

Nghe vậy, Hoài Hạnh hít một hơi. 

Cô vội vàng gạt tay Sở Vãn Đường ra, lật người qua một bên, thoát khỏi cái ôm thơm ngọt của người kia. 

Sở Vãn Đường hơi mở mắt, lặng lẽ nhìn Hoài Hạnh. 

Cô gái đang mặc chiếc áo hai dây màu đen của mình, phần ngực, vai, xương quai xanh và đùi lộ ra, lại một lần nữa in dấu những ký hiệu thuộc về cô. Cả môi dưới từng bị cô cắn cũng có một mảng tím nhỏ. 

Giờ phút này, đôi môi xinh đẹp đến mức hôn mãi không chán ấy đang mấp máy, thốt ra bốn chữ như cầu xin: "Em không chịu nổi..." 

Nói xong, sợ Sở Vãn Đường nghĩ mình quá phản kháng, cô lại vội bổ sung: "Mình còn ở đây đến Chủ Nhật mà chị." 

Ý là: thời gian vẫn còn mà. 

Sở Vãn Đường khẽ vén tóc, không nhịn được bật cười: "Sao? Em định ở đây làm đến tận Chủ Nhật rồi mới về à?" Chị khẽ ho một tiếng, ánh mắt đầy trêu chọc, "Chị còn chưa nghĩ tới chuyện đó đâu..." 

Đáp lại chị là bóng lưng vội vã chạy vào phòng tắm của Hoài Hạnh. 

Tà váy tung bay, như thể đang chạy trốn. 

Sở Vãn Đường híp mắt lại, cuối cùng chống tay ngồi dậy, nhìn những dấu vết trên cơ thể mình. 

Chị xỏ dép lê đi đến phòng tắm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!