Trời xuân đẹp rực rỡ, khách du lịch đến Nguyệt Lan Ổ cũng không ít.
May là hôm nay là thứ Năm, lượng người không quá đông như cuối tuần, nên quán nướng nổi tiếng mà Hoài Hạnh và Văn Thời Vi đến ăn cũng không cần phải xếp hàng.
Nhưng trong lúc Hoài Hạnh nghe điện thoại, quán lại có thêm hai bàn khách mới.
Mùi thơm của thịt nướng lan tỏa khắp nơi, tiếng ly bia cụng nhau vang lên trong trẻo.
"Qua hết tháng này là mùa hè đến rồi thì phải." Văn Thời Vi vừa uống nước, vừa mỉm cười nói, "Sinh nhật năm nay em có dự định gì chưa?"
Hoài Hạnh lắc đầu, cũng cười theo: "Còn hơn ba tháng nữa lận đó chị Thời Vi, hỏi vậy có hơi sớm quá không?"
"Đâu có sớm." Văn Thời Vi khẽ thở dài, "Trong miệng mẹ chị, nếu tính theo tuổi mụ thì em năm nay đã hai lăm, còn chị... trong mắt mẹ chắc sắp ba mươi luôn rồi."
"Không chừng dì Văn lúc này ở Vân Thành đang hắt hơi một cái đó."
"Mẹ sẽ không nghi ngờ chị đâu, chỉ biết mắng A Dật thôi."
Quen biết nhiều năm, không khí mỗi khi họ trò chuyện với nhau vẫn luôn vui vẻ, rôm rả như vậy.
Lại tán gẫu linh tinh thêm một lúc, Văn Thời Vi nuốt xong một miếng củ sen, như thể vừa nhớ ra chuyện gì, bèn hỏi: "Đúng rồi, chị Vãn Đường gọi điện cho em làm gì thế?"
"Chỉ hỏi em đang ở đâu thôi."
"Em có nói tên quán không? Có rủ chị ấy tới không... À, nhớ rồi, chị ấy bận, không đến được." Văn Thời Vi lại nâng ly nước, làm như hỏi một cách bất chợt: "Chị ấy bận như vậy, yêu đương với chị ấy có phải cũng phải luôn nhường nhịn theo không?"
Hoài Hạnh đáp: "Em không rõ."
"Sao em lại không rõ chứ? Hai người chẳng phải đang hẹn hò sao?" Văn Thời Vi rất muốn hỏi ra miệng câu này, nhưng lại cảm thấy mình hỏi vậy là dư thừa. Vết hôn trên gáy Hoài Hạnh lần trước đủ để chứng minh tất cả. Cô còn giãy dụa làm gì nữa chứ?
Hoài Hạnh không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, cô không thể nghe nổi mấy chữ "Sở Vãn Đường yêu đương". Nên dứt khoát chuyển chủ đề: "Vậy còn chị Thời Vi, lúc đi du học ở Đức có gặp được người khiến chị rung động không?"
"Không." Đồ uống trong miệng như từ nước cam biến thành cà phê đen, Văn Thời Vi cụp mắt, giọng có chút buồn: "Người chị thích có người trong lòng rồi."
Đây là lần đầu tiên Hoài Hạnh nghe cô nhắc tới chuyện này, sững sờ mất vài giây.
Văn Thời Vi cũng không định nói thêm, sợ Hoài Hạnh nhìn ra điều gì. Cô không muốn khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên gượng gạo. Bí mật này, chỉ cần một mình cô biết là đủ rồi.
Không đợi Hoài Hạnh hỏi thêm, cô liền cười nói: "Thôi, không khí tốt như vậy, đừng nói mấy chuyện làm tụt mood nữa."
"Cạn ly!"
Mãi đến chín giờ rưỡi tối, Hoài Hạnh mới xuống xe.
Cô chào tạm biệt Văn Thời Vi xong thì đi về hướng khách sạn. Bầu trời đêm đậm màu, cô không phát hiện ra chiếc xe màu bạc đang đậu ở lối vào bãi xe.
Ánh đèn hắt qua cửa kính xe chiếu lên gương mặt tối tăm khó đoán của Sở Vãn Đường. Chị cau mày nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn bóng lưng đang khuất dần, khóe môi khẽ nhếch lên một chút....
Nhân viên đều ở phòng tiêu chuẩn đôi, Hoài Hạnh ở chung với Nhậm Giảo.
Sáng nay Nhậm Giảo đi bộ năm cây số nên buổi chiều lăn ra ngủ một giấc ở khách sạn, giờ mới chưa tới mười giờ, đương nhiên chưa buồn ngủ tẹo nào. Thấy Hoài Hạnh trở về, cô đang chơi game thì ngẩng đầu lên hỏi: "Về rồi hả?"
"Ừm." Hoài Hạnh bình thường không ăn đồ nướng, mùi bám vào người rất rõ, "Mình đi tắm cái đã."
Nhậm Giảo vẫy tay: "Đi đi, bên trái là nước nóng đó."
Hoài Hạnh vừa bước vào phòng tắm mới nhớ ra mình chưa nhắn tin báo bình an cho Sở Vãn Đường. Vội lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi một tin nhắn:[Chị, em về khách sạn rồi.]
Đối phương không trả lời ngay, điều này cũng trong dự đoán của Hoài Hạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!